Đôi mắt rung động rồi mở ra thật nhẹ, ánh sáng rọi vào khiến đôi đồng tử màu tím mở ra rồi lại khép “ánh sáng sao? Là Thiên đường?” Cô gái trên giường thầm nghĩ, thầm hỏi bản thân, liệu có phải mình đã chết rồi không?
Nụ cười nhạt xuất hiện ngay trong đầu, “nếu chết loại người như mình còn có thể đến Thiên đàng hay sao?” Vẫn tiếp tục lên tiếng trong suy nghĩ, đương cơn mê man nửa tỉnh nửa mơ nó vẫn cảm nhận được vật thể mơ hồ mềm mại ấm áp trong lòng bàn tay, cảm giác này thật nhẹ lòng, thật an tâm.
Nhưng rồi những cơn đau lớn, nhỏ dần từ hệ thần khinh thông báo đến não bộ “mình đang đau ư? Chưa chết sao? Vậy đó không phải là ảo giác” Thiên băng chợt bừng tỉnh, hai mắt hé mở, đập vào tầm nhìn là trần nhà màu xanh nhạt với hoạ tiết, hoa văn tỉ mỉ.
Nhíu mày nhìn xuống bàn tay rồi lại nhìn người con trai dáng vẻ mệt mỏi đang ngủ gục bên cạnh mình, mái tóc vàng khói rối bù, đôi mắt khép hờ đầy cuồng thâm, khuôn mặt có phần hốc hác hơn sau lần cuối gặp mặt, khi đó tựa như có dòng nước ấm chảy sâu nơi góc nhỏ trong con tim lạnh giá, Thiên băng không hề gặp ảo giác.
Lúc tuyệt vọng nhất, lúc bản thân tự nhủ “lần này chết chắc rồi” thì người con trai ấy, Hàn vũ anh đến như vị thần, tới cứu mạng sống của nó, khi ấy thần trí dường như tê liệt còn tưởng rằng nhìn thấy anh là ảo giác, nhưng sự thật Hàn Vũ đã ở đó và anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-khi-tro-thanh-ac-quy-toi-da-tung-la-thien-than-2/1664661/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.