Ánh nắng tràn ngập khắp khuân viên học viện Royal, những bông hoa mọc theo hàng lối rực rỡ khoe sắc trên nền cỏ xanh mướt, một góc sân trường dưới tán cây xà cừ to lớn có một chàng trai lạnh lùng đứng dưới gốc cây, hai tay bỏ túi quần ánh mắt lạnh lùng nhìn cô gái xinh đẹp phía đối diện những chiếc lá nho nhỏ khe bay lơ lửng trên không trung rồi đáp xuống đất một cách nhẹ nhàng, tất cả tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp.
- lãnh phong nghe em nói được không?”_ trịnh khả khả bấu lấy cánh tay lãnh phong
- Chúng ta còn gì để nói_ anh lạnh lùng đáp lại rồi bỏ đi
Khả khả liền chạy theo, với bản tính hấp tấp vội vã trời sinh như dự đoán chân nọ đá chân kia cô lập tức ngã nhào xuống đất
“A!”
“không sao chứ?” Trong giây lát lãnh phong quay người lại ôm lấy cô sắc mặt hiện rõ sự lo lắng, nhìn biểu hiện của anh khả khả biết đây là cơ hội tốt để cô giải thích với anh, giọng nói trong trẻo lại cất lên: “anh vẫn còn quan tâm em phải không?”
Ánh mắt anh lúc này đã có chút dao động dán chặt vào vết thương đang rỉ máu trên đầu gối của cô
Khả khả nhân cơ hội liền tiếp: “năm đó em rời đi anh cũng không thể trách em, một đứa trẻ từ khi sinh ra cho đến khi lớn lên đều sống trong nhung lụa, lúc nào cũng quen với việc có ba mẹ bên cạnh mình bỗng đột nhiên mất tất cả, cú sốc ấy quá lớn với em anh à, em không thể chịu được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-khi-tro-thanh-ac-quy-toi-da-tung-la-thien-than-2/1664644/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.