Mùi hương trên người cậu á?
Lâm Dĩ Thâm bị hỏi đến ngây người, nếu không phải bị Quý Hoài ôm thật chặt thì cậu đã giơ tay lên ngửi thử xem có mùi thật hay không.
Cậu trai đã rơi vào kỳ dịch cảm kia không nói không rằng, Quý Hoài cứ như vậy ôm Lâm Dĩ Thâm vòng trong ngực, chỉ cần cậu cử động nhẹ một chút thì hắn lại càng dùng sức ôm chặt lấy.
Quý Hoài chỉ đơn giản là ôm hắn, ngoại trừ gác cằm lên vai cậu thỉnh thoảng cọ lấy cổ cậu thì hắn cũng không làm chuyện gì khác người.
Cứ như thể coi cậu là cái gối ôm hình người.
Lâm Dĩ Thâm nhìn chằm chằm lên bầu trời lấp lánh ánh sao, bụng đói lại cồn cào.
Bây giờ trời đã tối hẳn, sự sợ hãi và bất lực lúc đầu dần chuyển sang chết lặng, thậm chí còn bất chấp tất cả nghĩ: Quên đi, để Quý Hoài cắn một miếng cũng được, còn đỡ hơn ngồi như vầy cả đêm rồi ngày mai bị bạn bè với thầy cô phát hiện, đến lúc đó có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa nhục nổi.
Cũng không biết qua bao lâu, cảm xúc của người ngồi phía sau dần dần ổn định. Lâm Dĩ Thâm nhân cơ hội giãy giụa một chút, muốn đề nghị Quý Hoài đánh dấu tạm thời mình, như vậy đối với cả hai đều có lợi.
Chỉ là cậu mới vừa cử động, cánh tay vòng trên eo cậu lập tức siết chặt, ngón tay thon dài dùng sức nắm chặt eo cậu.
"Đừng nhúc nhích!"
Tiếng rên rỉ tựa dã thú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-khi-theo-duoi-thanh-cong-beta/2535537/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.