"Anh đùa à?" Shinsuke nói. Gò má hơi xếch lên.
"Đương nhiên là nói kiểu ẩn dụ thôi. Nhưng mà những việc nên dùng từ đó để gọi cứ liên tiếp xảy ra. Tôi có nên nói bằng thì tiếp diễn với những việc đang xảy ra không?"
"Tôi chẳng hiểu ý anh là gì?"
"Thế à?" Kiuchi đứng dậy khỏi cái ghế lại gần chỗ móc treo bằng nhựa, chạm vào gấu váy treo trên mắc. "Tôi cũng muốn hỏi cậu. Cậu nhớ về vụ tai nạn ở mức độ nào?"
"Ở mức độ nào ư? Tôi nhớ tương đối. Dù quên rồi, nhưng tôi hầu như đã nhớ lại hết."
"Khoảnh khắc gây tai nạn thì sao?"
"Tôi nhớ chứ. Vừa nghĩ rằng hình như ô tô va vào cái gì đó, tiếp theo đã có tiếng động rất mạnh. Lúc nhận ra thì ô tô của anh đã đâm sầm vào tường."
"Rồi nhìn kỹ thì thấy có người bị kẹt giữa bức tường và ô tô?"
"Ừ đúng vậy."
"Đúng rồi." Kiuchi thở dài. "Thứ bọn cậu thấy lúc ấy chỉ ở mức đó thôi."
"Ý anh muốn nói gì?"
"Chúng tôi..." Kiuchi quay về phía Shinsuke. "Đã nhìn thấy một thứ hoàn toàn khác. Có lẽ nên nói là bị bắt phải nhìn thấy. Dù sao thì cướp đi mạng sống của Kishinaka Minae cuối cùng là xe chúng tôi."
"Anh còn nhớ lúc đó không?"
"Cứ như nằm mơ ý." Kiuchi khẽ cười. Nhưng nụ cười gượng đó tắt ngấm ngay lập tức. "Cảm giác khi chiếc xe nuốt gọn người phụ nữ đó, đến giờ này tôi vẫn nhớ rõ mồn một. Sự việc đáng lẽ chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi mà lại như thước phim quay chậm. Cơ thể cô ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-khi-nham-mat/1136358/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.