Trong suối Tam Sinh, hồi ức dần tràn vào tâm trí Kỳ Từ khiến y cảm thấy như mình sống lại kiếp trước một lần nữa.
Mưa xuân rì rào, sương trắng lượn lờ trên núi Độ Sóc, các huynh trưởng và tỷ tỷ trìu mến gọi y là Cửu đệ.
Trong tiếng sấm mùa hè, thiếu niên khóc thút thít dưới núi Trác Lộc, mứt mơ thâm tình chưa kịp thổ lộ, cả đời lưu luyến nhớ thương.
Gió mang thu về, đâu ngờ gặp nhau trước cổng Quỷ Vực, biết được chân tướng khóc lóc đau khổ, cận kề bên nhau thật lâu.
Mùa đông tuyết rơi, xương rồng hóa yêu ma ở đầm sâu, dốc hết sức lực cầu mong vẹn toàn, cuối cùng chỉ còn tiếc nuối.
Kỳ Từ chậm rãi xua tan sương mù rồi ngoi lên mặt suối Tam Sinh, quá nhiều cảm xúc tràn ngập trong lòng khiến y nhất thời không biết nên vui hay buồn.
Bỗng nhiên một bàn tay nắm chặt cánh tay Kỳ Từ kéo y ra khỏi suối.
Kỳ Từ vừa ngẩng lên thì lập tức đối diện với đôi mắt Biên Trọng Hoa.
Sáng ngời, dịu dàng, chan chứa ý cười.
Biên Trọng Hoa lấy từ trong ngực ra một vật đưa cho Kỳ Từ.
Kỳ Từ cúi đầu nhìn, trong tay Biên Trọng Hoa là một túi giấy dầu đựng mứt mơ.
Biên Trọng Hoa nói khẽ: "Lần này ta nhớ mang theo rồi."
Kỳ Từ lập tức đỏ cả vành mắt, y nhận lấy mứt mơ, thanh âm khẽ run: "Ta để ngươi chờ lâu, để ngươi chịu khổ nhiều quá."
Biên Trọng Hoa đưa tay ôm Kỳ Từ rồi hôn lên tóc y: "Chờ được không khổ, không chờ được mới là khổ."
Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-khi-ngu-vuong-gia-luon-nghe-thay-am-hau-niem-chu-thanh-tam/937546/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.