Ánh trăng nhạt nhòa, bóng cây đổ dài, gió đêm lạnh lẽo.
"Dù sao....... dù sao ngày mai ta cũng đâu phải cưỡi ngựa."
Kỳ Từ vừa nói xong thì gian phòng lập tức chìm vào tĩnh mịch, chỉ còn tiếng hít thở khẽ khàng.
Trong phòng tối lờ mờ nên Kỳ Từ không thấy rõ vẻ mặt Biên Trọng Hoa, cũng chẳng biết hắn có hiểu ý mình không, chỉ cảm thấy lòng bàn tay đang cầm cổ tay mình tựa như nổi lửa hừng hực làm y thấp thỏm bất an nhịn không được muốn rút ra.
Ai ngờ y vừa định rút tay thì bị Biên Trọng Hoa giữ lại.
Chẳng những nắm chặt mà còn mập mờ gãi nhẹ lòng bàn tay y.
Sống lưng Kỳ Từ lập tức tê dại, đột ngột rút tay về như bị rắn cắn.
"Tiểu công tử, lâu như vậy mà ngươi vẫn chẳng thay đổi chút nào cả." Tiếng cười của Biên Trọng Hoa mang theo sự trêu chọc, "Lần đó ở thanh lâu cũng vậy, nói ra thản nhiên hơn bất kỳ ai khác mà thẹn thùng cũng nhanh hơn người ta nữa."
Lần này không chỉ cổ tay bị thiêu đốt mà Kỳ Từ cảm thấy cả người mình đều bị ném vào lò lửa.
Biên Trọng Hoa cười khẽ rồi cúi người tới gần Kỳ Từ, đè y vào góc giường hết chỗ trốn: "Đã vậy nếu ta từ chối thì bất kính quá."
Kỳ Từ không nói gì mà đưa tay ôm cổ Biên Trọng Hoa, mặc dù cánh tay hơi run nhưng ôm rất chặt khiến hắn không thể lui lại.
Biên Trọng Hoa bật cười rồi kéo vạt áo Kỳ Từ ra, vén lên tóc đen của y.
Cảm giác ấm áp và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-khi-ngu-vuong-gia-luon-nghe-thay-am-hau-niem-chu-thanh-tam/937534/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.