Chương 87: Nếu ngươi thích ta, ta sẽ cởi y phục của ngươi Kỳ Từ vội vàng ra mở cửa, trông thấy Biên Trọng Hoa đem theo hai vò rượu đứng ngoài cửa mỉm cười nhẹ nhàng: "Đêm dài đằng đẵng ngủ không được, tìm ngươi uống rượu đây." Kỳ Từ nói: "Ngươi ngủ không được nhưng ta ngủ được mà." Biên Trọng Hoa: "....." Kỳ Từ nở nụ cười, đôi mắt tràn đầy vui mừng không cách nào che giấu: "Đùa ngươi thôi, vào đi." Nói xong nghiêng người sang một bên. Biên Trọng Hoa vừa đi vào phòng vừa khẽ nhíu mày, kinh ngạc hỏi: "Tiểu công tử học được trêu đùa từ lúc nào thế?" Kỳ Từ càng vui vẻ hơn, đóng cửa lại nói: "Học ngươi đấy, đâu thể bị ngươi trêu mãi được đúng không? Ngươi lấy rượu này ở đâu thế?" Biên Trọng Hoa đặt vò rượu lên bàn, tìm ghế ngồi xuống rồi nói: "Bảo tiểu nhị khách điếm đưa cho đấy." Biên Trọng Hoa ung dung xé giấy dán trên vò rượu, vừa quan sát sắc mặt Kỳ Từ vừa hỏi: "Ngươi có nhớ ta từng nói lần này uống rượu sẽ kể cho ngươi nghe một bí mật không?" Kỳ Từ nghĩ thầm ngươi đã câu ta ba lần rồi sao lại không nhớ được, thế là gật đầu ngồi xuống. Biên Trọng Hoa yên lặng như đang lựa lời, lúc đưa vò rượu cho Kỳ Từ còn bị trượt tay, cũng may Kỳ Từ phản ứng nhanh nên kịp thời chụp được, Biên Trọng Hoa hít sâu một hơi rồi hỏi: "Ngươi có người trong lòng đúng không?" Kỳ Từ không ngờ hắn sẽ nhắc đến chuyện này, sau khi giật mình thì khẽ gật đầu. Biên Trọng Hoa bưng vò rượu lên uống một ngụm. "Ngươi, ngươi sao lại uống trước vậy chứ?!" Kỳ Từ dở khóc dở cười. Với tửu lượng này của Biên Trọng Hoa chỉ sợ lát nữa sẽ say ngất đi thôi. Biên Trọng Hoa thở dài một hơi, cảm thấy rượu mạnh chảy qua cổ họng nóng rực, nuốt xuống bụng thiêu đốt toàn thân, lời nên nói có thể nói, mà lời không nên nói cũng nói được, hắn nhìn Kỳ Từ rồi gằn từng chữ: "Thật ra bí mật thứ ba này của ta bây giờ không nên nói." Kỳ Từ hỏi: "Tại sao?" Biên Trọng Hoa đáp: "Vì chúng ta còn phải tiếp tục đi đường, nếu sau khi về kinh nói cho ngươi biết thì ngươi mới có chỗ xoay xở." Kỳ Từ càng thêm mơ hồ, chẳng hiểu ra làm sao. "Nhưng ta nhịn không nổi." Biên Trọng Hoa nhìn Kỳ Từ, dùng ánh mắt làm bút miêu tả khuôn mặt y, "Kỳ Từ, ngươi phải hiểu khi ta nói cho ngươi biết bí mật thứ ba này sẽ đánh cược tất cả may mắn, lòng thành, sự sống hiện tại của ta, hơn nữa ta không ngại đánh cược ước mơ, kỳ vọng, chờ đợi của mình sau này." Kỳ Từ nhớ đây là lần đầu tiên Biên Trọng Hoa gọi tên y một cách nghiêm trang như vậy, y bất giác ngồi thẳng lưng, nghiêm túc lắng nghe từng chữ của Biên Trọng Hoa như muốn khắc sâu vào tâm trí. Nhưng rốt cuộc có chuyện gì mà Biên Trọng Hoa lại nói ra những lời này? Kỳ Từ đang suy đoán lung tung thì nghe Biên Trọng Hoa nói tiếp: "Ngươi nhất định phải hiểu đây chỉ là vấn đề của mỗi mình ta, ngươi không cần cảm thấy áy náy hay bất an, đến lúc đó ngươi và ta vạch rõ giới hạn chính là sự nhân từ lớn nhất dành cho ta rồi." Kỳ Từ mở to mắt, càng thêm hoang mang: "Ta không hiểu, ta thấy hơi choáng." Biên Trọng Hoa cong mắt nói: "Đừng lo, ngươi sắp hết choáng rồi." "Không không không." Kỳ Từ giơ tay ôm đầu, "Ta choáng quá, chuyện gì xảy ra vậy, ta chưa uống rượu mà." "Hả?" Lúc này Biên Trọng Hoa mới phát hiện có gì đó không ổn. Một lớp sương trắng mờ ảo lượn lờ trong phòng, còn tỏa ra mùi hương kỳ lạ, Biên Trọng Hoa cảm thấy mùi thơm khá quen nên thử tìm nơi phát ra, sau đó trông thấy góc tường cắm một nén hương thì không khỏi kinh ngạc: "Đây không phải Nhiên Tình Tiêu Hồn Hương sao? Ngươi thắp đấy à?" Kỳ Từ ấp úng: "Ừ, không cẩn thận đốt lên, đang định ngày mai đền cho ngươi đây." Biên Trọng Hoa nói: "Không sao, nhưng đừng thắp hương này, nồng lắm." Đùa gì thế. Khó khăn lắm mình mới lấy hết can đảm tỏ tình với Kỳ Từ, thắp hương này lên thì xem như Kỳ Từ sẽ gặp người trong lòng ở huyễn cảnh rồi còn gì! Biên Trọng Hoa muốn đến góc tường dập tắt nén hương tai quái kia, ai ngờ hắn vừa đứng dậy thì đã thấy sương trắng trong phòng đột nhiên ập vào mặt rồi quấn quanh tay chân hắn. Biên Trọng Hoa vội vàng nín thở nhưng đã quá muộn. Cảnh tượng trước mắt bắt đầu vặn vẹo biến hóa. Biên Trọng Hoa suy sụp nâng trán. Hắn đã biết sẽ không thuận lợi rồi mà! Biên Trọng Hoa âm thầm cổ vũ mình dũng cảm đối mặt với tình huống bất ngờ, sau đó nhìn quanh gian phòng. Cứ tưởng sẽ là khung cảnh lần đầu hắn và Kỳ Từ uống rượu, kết quả lại không phải. Bàn tròn gỗ hoa lê, trong mâm sứ trắng đựng hạt dưa, trên giường quấn màn đỏ có người đang nằm. Người kia mặc y phục lòe loẹt, vạt áo nửa hở lộ ra lồng ngực bầm tím, giống hệt bộ dạng lần đầu Biên Trọng Hoa gặp y. Kỳ Từ cũng sợ ngây người. Y đang cố nén cơn choáng váng vì sợ không nghe rõ Biên Trọng Hoa nói, chẳng hiểu sao chỉ trong chớp mắt đã đến chỗ khác. Hơn nữa y còn nằm trên giường!? Nhìn cái giường này có vẻ rất quen. Hình như là chiếc giường lụa đỏ trong thanh lâu trước kia! Kỳ Từ còn chưa kịp hoàn hồn thì chợt nghe thấy tiếng bước chân, sau đó một bóng đen rơi xuống. Kỳ Từ muốn ngẩng đầu nhìn xem là ai thì lại phát hiện mình không thể động đậy, cũng không phát ra được thanh âm nào, y đang khủng hoảng thì giọng nói quen thuộc của người kia khiến Kỳ Từ lập tức bình tĩnh lại. Biên Trọng Hoa cúi đầu nhìn Kỳ Từ nằm nghiêng trên giường, bất đắc dĩ cười nói: "Trùng hợp thật đấy, lúc trước ta bảo ngươi bí mật thứ ba này có liên quan đến một chuyện khiến ta hối hận, nhưng chưa từng nghĩ bây giờ định nói với ngươi thì ta vẫn còn cơ hội đền bù, thật ra ta rất hối hận vì hôm đó ở thanh lâu đã không làm gì ngươi." Kỳ Từ: "......" Vừa dứt lời, Biên Trọng Hoa chồm tới đè Kỳ Từ ra giường rồi đưa tay ôm y vào lòng. Toàn thân Kỳ Từ cứng đờ, trong đầu toàn là câu "Hối hận vì hôm đó không làm gì ngươi". Sao Biên Trọng Hoa lại nói như vậy, hắn hối hận vì không thể phóng túng thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ hay là...... Hay là...... Kỳ Từ không dám nghĩ theo hướng kia. Cánh tay mạnh mẽ ôm eo y, sức nóng xuyên qua quần áo hơi mỏng chạm vào da thịt, tựa như một giây sau sẽ thiêu đốt chẳng còn lại gì ngoài du͙ƈ vọиɠ. Nhưng Biên Trọng Hoa lại không làm động tác kế tiếp. Mà chỉ đơn thuần ôm Kỳ Từ. Biên Trọng Hoa nằm nghiêng, một tay chống đầu, một tay vòng quanh Kỳ Từ, hắn nghĩ dù sao đây cũng là huyễn cảnh nên dứt khoát thổ lộ lòng mình: "Hầy, ta rất hối hận vì lúc đó ở thanh lâu không làm gì ngươi, có biết bao nhiêu cơ hội, còn có thể miễn cưỡng xem như ngươi tình ta nguyện, biết đâu sau khi dùng cách kia giải cổ mị độc cho ngươi thì ngươi còn cảm kích ta cứu mạng ngươi nữa ấy chứ." Nói xong Biên Trọng Hoa cũng nhịn không được cười. "Nhưng giờ lạc vào huyễn cảnh ta mới phát hiện nếu thật sự trở lại quá khứ thì cùng lắm ta chỉ đưa tay ôm ngươi một cái thôi." Giống như bây giờ. "Bởi vì ngươi không thích ta." "Nhưng nếu ngươi thích ta thì ta sẽ không chút do dự cởi y phục của ngươi, hôn ngươi, tiến vào ngươi, cảm nhận thân thể ngươi run rẩy vì ta, khụ..." "Nhưng chính vì ta biết ngươi không thích ta nên ta sẽ chỉ kéo kín y phục cho ngươi, cho ngươi thêm một cái ôm mạnh mẽ vững vàng." "Chỉ thế thôi, bởi vì ngươi chẳng những là du͙ƈ vọиɠ bản năng nhất của ta mà còn là sự quyến luyến mà ta khắc chế nhất." "Được rồi, ngủ đi, sau khi tỉnh lại ta sẽ bày tỏ tâm ý thật sự cho ngươi thấy."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]