Chương 72: Phòng chật hẹp chỉ đặt một chiếc giường nhỏ xíu
Biên Trọng Hoa hỏi thăm thôn dân: "Xin hỏi Dược bà bà mà ngươi nói là đại phu trong thôn sao?"
Thôn dân đáp: "Đúng vậy! Dược bà bà là người duy nhất biết y thuật trong thôn chúng ta, rất lợi hại, thương tích hay bệnh tật gì cũng chữa được, chỉ tiếc là không có con cái đỡ đần."
Đang khi nói chuyện thì ba người đã đến bên hồ, lúc nãy trên sườn cốc nhìn xuống chỉ thấy hồ nước tĩnh mịch sâu thẳm, giờ đứng bên hồ mới thấy rộng mênh mông.
Ở khu rừng ven hồ có một ngôi nhà gỗ lợp mái tranh, hàng rào vây quanh sân nhỏ, trong sân có mấy con gà mái đang mổ thóc, còn có lò nấu thuốc sôi ùng ục tỏa khói nghi ngút.
Thôn dân đẩy cổng hàng rào gọi: "Dược bà bà, có người bị thương, ngươi mau đến xem này."
Trong nhà có tiếng bước chân đi ra, đó là một bà lão tóc bạc trắng xoá, lưng hơi còng, dù mặt mũi nhăn nheo nhưng dáng người rắn rỏi, bà vừa đi ra vừa lớn tiếng hỏi: "Ai ai ai bị thương, có phải là Nhị Oa của Vương gia không? Đã bảo hắn đừng leo lên cây cao hái quả mà không nghe, bị ngã rồi đúng không?"
Thôn dân bật cười: "Ha ha ha! Bà bà ngày nào cũng nói tiểu tử Vương gia kia bị ngã, hắn mà không ngã thì thật có lỗi với ngươi! Nhưng lần này không phải Nhị Oa của Vương gia bị thương, ừm, hai vị này đến từ kinh thành, nói mình bị thương, ngươi xem thử cho họ đi."
"Đến từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-khi-ngu-vuong-gia-luon-nghe-thay-am-hau-niem-chu-thanh-tam/937489/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.