Chương trước
Chương sau
Chương 67: Nhưng ta không yên lòng ngươi một thân một mình
Lục Vũ vẫn mải suy đoán nhưng Biên Trọng Hoa không rảnh nghe Lục Vũ lẩm bẩm, hắn bấm quyết niệm chú, lưỡi đao bạc rơi vào tay hắn biến thành một thanh trường kiếm.
Trường kiếm kia cực mỏng, toàn thân hiện ra ánh sáng bạc như được chế tạo từ sương tuyết ngàn năm, tỏa hơi lạnh nghi ngút.
"Ngươi dùng tay trái đụng vào y." Biên Trọng Hoa lặp lại rồi lạnh lùng vung kiếm lên, không chút do dự chém đứt một ngón tay trái của Lục Vũ.
Lục Vũ lập tức rú lên vì đau, hắn thất kinh giãy dụa muốn trốn nhưng lại bị sức mạnh vô hình đè dưới đất không thể động đậy.
Biên Trọng Hoa mắt điếc tai ngơ không cho Lục Vũ quá nhiều thời gian thích ứng mà chém thêm một ngón tay của Lục Vũ.
Kế tiếp là ngón tay cuối cùng rồi đến bàn tay và cánh tay.
Máu chảy đầy đất, tiếng kêu la thê thảm vang vọng.
Hai mắt Biên Trọng Hoa dần biến đỏ, trên người và mặt dính không ít máu tươi, hắn giẫm lên Lục Vũ như giẫm lên một con kiến nhỏ bé, lửa giận nóng rực bùng cháy, lần lượt vung kiếm chém xuống.
Suy nghĩ hỗn loạn trong đầu Biên Trọng Hoa bị lửa giận hừng hực thiêu rụi, cuối cùng chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất.
Sao hắn dám làm Kỳ Từ bị thương?
Làm sao dám!?
Khi Biên Trọng Hoa chém đứt lìa cánh tay trái Lục Vũ thì đám sương đỏ trên người càng dày đặc hơn, hình giao long trên vai đột nhiên đỏ rực, đám sương hóa thành dây thừng trói chặt Biên Trọng Hoa, muốn khống chế sát ý của hắn.
Biên Trọng Hoa không còn giữ vẻ mặt cười đùa như trước, hai mắt hắn long lên, dây thừng trong nháy mắt biến thành bột mịn!
Giờ khắc này giữa trời đất bỗng lặng ngắt.
Hình giao long lại trở về màu đen như bị lửa thiêu cháy chỉ còn lại tro tàn.
Bên ngoài trăm dặm núi sâu chim hót, hổ gầm vượn hú, ngàn dặm biển khơi cuồn cuộn, sông núi rung chuyển!
Lúc này ở cách đó mấy chục dặm Lâm Bạch Cốc ôm ngực rơi xuống khỏi cành cây, cũng may Tần Dịch Thương phản ứng kịp thời nên ôm y vào ngực che chở, làm đệm thịt cho Lâm Bạch Cốc.
Tần Dịch Thương ngã không nhẹ nhưng vẫn cười nói: "Sao thế Tiểu Bạch Điểu? Ngươi mà cũng ngủ mê thế cơ à?"
Nhưng sắc mặt Lâm Bạch Cốc khiến Tần Dịch Thương phát giác không ổn.
Lâm Bạch Cốc một tay đè ngực, một tay níu lấy Tần Dịch Thương, cả khuôn mặt trắng bệch: "Hình như ba hồn của Biên đại nhân thật sự hợp lại rồi."
Ngay khoảnh khắc dây thừng bị đứt vụn, lỗ tai Biên Trọng Hoa lùng bùng, đầu đau từng cơn.
Tình cảnh bi thảm trước mắt và Kỳ Từ trọng thương sau lưng bỗng nhiên biến mất.
Biên Trọng Hoa thấy mình đứng trước một dòng sông.
Đây không phải là sông bình thường.
Nước sông sôi trào màu đỏ vàng, rắn rết đầy rẫy, gió tanh phả vào mặt, nhìn kỹ còn có thể thấy xác người tàn tạ kêu khóc dưới sông!
Biên Trọng Hoa nhìn chằm chằm dòng sông, một cảm giác quen thuộc xen lẫn tuyệt vọng, đau thương và bất lực dâng lên.
Giống như có ai đang chờ hắn?
Lại giống như hắn đang chờ ai?
Biên Trọng Hoa đi từng bước tới dòng sông, bên bờ có cánh tay đứt lìa quơ quào loạn xạ như muốn lôi tất cả người đi ngang qua xuống dưới.
"Biên.... Biên Trọng Hoa"
Bỗng nhiên một trận gió phất qua mang theo tiếng gọi xa xăm.
Biên Trọng Hoa đột ngột dừng bước.
Có người đang gọi hắn.
Dòng sông bỗng cuồn cuộn dâng cao, bốc lên mùi tanh hôi như có thứ gì đó sắp vọt ra khỏi sông.
Biên Trọng Hoa nheo mắt nhìn lại, tiếng gọi bên tai vẫn không dứt.
"Biên Trọng Hoa"
Là ai? Ai đang gọi hắn?
"Biên Trọng Hoa"
Là......
Là Kỳ Từ.
Biên Trọng Hoa bỗng dưng lấy lại tinh thần!
Trong phòng, trước mặt Biên Trọng Hoa là một đống tay đứt chân cụt ngâm trong vũng máu tươi nhìn hết sức bừa bộn, ánh trăng mỏng lạnh, xà nhà khung cửa, đâu còn dòng sông hay xác chết nào.
"Biên..... Biên Trọng Hoa"
Lần này Biên Trọng Hoa thật sự nghe rõ Kỳ Từ đang gọi mình, suy nghĩ trở lại trong thân thể hắn, Lục Vũ chẳng biết đã trốn thoát lúc nào, Biên Trọng Hoa đâu còn nhớ được nhiều như vậy, vội vàng thu lại trường kiếm rồi đi tới cạnh giường Kỳ Từ.
Biên Trọng Hoa không nhận thấy hình giao long vốn đang im lìm trên vai hắn lại nổi lên ánh sáng đỏ.
Cách đó mấy chục dặm, Tần Dịch Thương nghe Lâm Bạch Cốc nói xong lập tức biến sắc: "Biên Trọng Hoa mất nội đan mà lại không ở kinh thành, không có Lý quốc sư ở đây, ba hồn hợp lại có thể sẽ tẩu hỏa nhập ma, giờ ta sẽ đi tìm hắn ngay! Ngươi nghỉ ngơi một lát đi."
Lâm Bạch Cốc kịp thời ngăn lại Tần Dịch Thương: "Đừng đi, bị người cản trở rồi."
Tần Dịch Thương kinh ngạc: "Cản trở? Tức là sao?"
Lâm Bạch Cốc lắc đầu thở dài: "Giờ ngươi mau chóng về kinh bẩm báo việc này với Lý quốc sư đi, nếu chúng ta mới phát hiện ba hồn của Biên Trọng Hoa trở về cơ thể lại bị người ngăn cản thì yêu vật hung thú trên thế gian này nhất định cũng phát giác được! Mau nói Lý quốc sư bày trận lập kết giới ngoài kinh thành để phòng hung thú đi!"
"Vậy còn ngươi?"
"Ta sẽ tiếp tục đi theo bọn họ đề phòng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."
Tần Dịch Thương không phản đối mà đứng dậy chạy về hướng kinh thành, vừa đi mấy bước lại chạy về nghiêm trang nói với Lâm Bạch Cốc: "Nhưng ta không yên lòng ngươi một thân một mình."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.