Chương 32: Nếu ngươi khăng khăng đòi gặp y Nhưng thân phận ngươi và ta khác nhau, đừng vượt quá ranh giới. Biên Trọng Hoa nhíu mày nhìn chằm chằm câu này, hắn ngẩng phắt lên nhìn Lâm Bạch Cốc hỏi: "Kỳ...... Ừm, Vương gia gửi cho ta sao?" Lâm Bạch Cốc gật đầu. Biên Trọng Hoa cười lạnh vung tay lên, lá thư phực lửa cháy rụi hóa thành tro tàn bay lả tả giữa không trung: "Tức là y không muốn gặp ta?" Lâm Bạch Cốc bảo Biên Trọng Hoa: "Vương gia nói nếu ngươi khăng khăng đòi gặp y thì để ta dẫn ngươi vào phủ." Ý cười của Biên Trọng Hoa đã hoàn toàn tắt ngấm, sắc mặt lạnh lẽo, hắn mỉa mai: "Khăng khăng? Dùng từ hay thật, được rồi, vậy ta cứ khăng khăng gặp y xem sao." Lâm Bạch Cốc gật đầu rồi dẫn Biên Trọng Hoa vào sảnh chính của phủ Vương gia. Một người đã đợi sẵn ở đó. Biên Trọng Hoa thấy Kỳ Từ xoay người lại, thường ngày đã quen nhìn y mặc áo vải xanh, giờ mặc y phục hoa mỹ thật sự rất lạ lẫm xa cách. Lâm Bạch Cốc hành lễ xong thì lui sang một bên, Kỳ Từ nhìn y rồi lại nhìn Biên Trọng Hoa, sau đó bảo Lâm Bạch Cốc ra ngoài, sảnh chính chỉ còn lại hai người Biên Trọng Hoa và Kỳ Từ. Kỳ Từ nhìn Biên Trọng Hoa, bình tĩnh mở miệng: "Ngươi vội vàng đến đây vì có việc nhờ ta phải không? Giờ ta đã là Vương gia, đúng là phải giúp ngươi một chút rồi, nói đi, ngươi muốn gì?" Mọi sự xúc động, hoang mang, ngỡ ngàng bị câu nói nhẹ nhàng này chặn lại trong cổ Biên Trọng Hoa. Biên Trọng Hoa nhất thời cũng không biết nên dùng thái độ gì đối đãi với người trước mắt. Thoải mái nói đùa không hề kiêng dè như trước đây? Nhưng trên thư giấy trắng mực đen đã viết rõ ràng. Thân phận khác nhau. Vậy phải hành lễ gọi Vương gia sao? Nhưng nếu Biên Trọng Hoa đến để hành lễ thì lúc nãy cần gì vội vàng xông vào đây chứ. Ngươi muốn gì? Vậy những lời trêu chọc vui đùa trước kia trong mắt Kỳ Từ chẳng qua là vì hắn biết được thân phận Vương gia của y nên lấy lòng sao? Vậy Biên Trọng Hoa trong mắt Kỳ Từ chẳng qua chỉ là một kẻ tiểu nhân hư vinh dối trá sao? Biên Trọng Hoa nhìn Kỳ Từ trước mắt rất lâu, lâu đến nỗi Kỳ Từ mất kiên nhẫn nhíu mày, rốt cuộc ánh mắt Biên Trọng Hoa ảm đạm xuống, hắn cúi người hành lễ: "Không có gì cần nhờ Vương gia cả, tạ ơn Vương gia." "Nếu sau này có việc gì cần ta giúp thì cứ nói." Kỳ Từ nói. Biên Trọng Hoa không đáp lại mà chỉ hành lễ rồi xoay người rời đi. Kỳ Từ dõi theo hắn đi xa, sau đó quay người vào phòng, vừa ngẩng lên chợt trông thấy Lâm Bạch Cốc vốn đã lui ra lại đang ở bên trong. "Kỳ Từ" cũng không kinh ngạc mà nói khẽ: "Hắn sẽ không đến tìm Vương gia nữa đâu." Lâm Bạch Cốc gật đầu: "Vẫn là ngươi hiểu rõ Biên đại nhân, biết làm thế nào để lòng hắn nguội lạnh, rõ ràng không phải lời ác độc hay lạnh lùng nhưng vẫn có thể khiến Biên đại nhân hoàn toàn thất vọng." "Kỳ Từ" chậm rãi biến thành một đám sương đen, thanh âm cũng trở nên khàn khàn: "Tâm địa thiện lương đổi lấy hứa hẹn lợi ích, không chung đường không thể cùng mưu đồ." Lâm Bạch Cốc lại nói: "Vài ngày nữa chờ thương tích của Biên đại nhân đỡ hơn thì bảo hắn rời kinh thành làm nhiệm vụ đi, đừng kéo theo hắn xuống bùn, chuẩn bị kỹ càng mọi thứ rồi hãy gọi hắn về." Đám sương đen nói: "Ừm, cũng nên như thế, may mà bây giờ Biên đại nhân ba hồn mất một hồn, nội đan cũng không ở trong cơ thể, nếu không việc ta giả làm Vương gia sẽ không gạt được hắn đâu, phải rồi, ba ngày nữa Hiền Nghi Thái hậu sẽ triệu kiến Vương gia, ngươi nhớ căn dặn Vương gia đừng phạm sai lầm đấy nhé." "Vâng." Lâm Bạch Cốc gật đầu rồi quay người rời đi. Mà lúc này, Kỳ Từ đang lục tung cả phòng lên, gã sai vặt và nha hoàn đứng một bên không biết y đang tìm gì, thấy đồ đạc ngổn ngang dưới đất lại không dám nhiều lời. "Lạ thật...... sao không thấy đâu nhỉ......" Kỳ Từ lầm bầm, trong lòng như bị một tảng đá to đè lên, buồn bực không chịu nổi. Một nha hoàn lớn gan dù không biết tính tình Vương gia mới này thế nào nhưng thấy y tìm kiếm khổ sở thì nhịn không được hỏi một câu: "Vương gia, ngài đang tìm gì vậy ạ?" "Các ngươi có thấy một tấm lệnh bài không? Lệnh bài của Quỷ Sát Sứ ấy." Kỳ Từ quay lại hỏi. Nha hoàn và gã sai vặt nhìn nhau rồi cùng lắc đầu. Kỳ Từ nhíu mày. Rõ ràng y vẫn luôn mang theo bên người, những chỗ mình đi qua cũng đã tìm hết mà sao không thấy tăm hơi đâu cả? Chẳng lẽ bị ai đó lấy cắp rồi? Không thể nào, một tấm lệnh bài chứ đâu phải ngân lượng, trộm về có ích gì chứ? Huống chi bây giờ phủ này bị canh gác nghiêm ngặt, không thể có kẻ mưu đồ bất chính được. Kỳ Từ đang chuẩn bị lật tung gian phòng lần nữa thì một nha hoàn vội vàng chạy vào, nàng chạy quá nhanh nên bị vấp khung cửa, lảo đảo làm bộ quỳ xuống la to: "Vương gia, Hứa, Hứa tiểu thư, nàng...... nàng hình như không xong rồi......" Sắc mặt Kỳ Từ tái nhợt, bỏ lại gian phòng bừa bộn lao tới biệt viện. Trong phòng ở biệt viện, Hứa Ly nằm dựa trên giường bệnh, hơi thở mong manh, nàng cầm viên Trường Thọ Đan mà Hứa Nhuận đã dùng tính mạng đổi lấy, trầm ngâm nhìn nắng ấm ngoài cửa sổ lọt vào, hoàn toàn không có ý định uống thuốc, nghe thấy tiếng bước chân, Hứa Ly ngẩng đầu, thấy Kỳ Từ đến liền cười nói: "Kỳ ca ca, hôm nay...... là ngày thứ bảy của ca ca phải không ạ?" Cổ họng Kỳ Từ nghẹn lại, nhất thời không biết trả lời thế nào. Sau khi nghe tin Hứa Nhuận lấy mạng đổi thuốc, tiểu cô nương ho ra máu ròng rã ba ngày, bệnh tình càng thêm nghiêm trọng. Kỳ Từ không nói với Hứa Ly chuyện Hứa Nhuận gϊếŧ cha vì muốn giữ lại ánh sáng nhỏ bé yếu ớt cuối cùng của Hứa Nhuận trong nhân thế, nhưng Kỳ Từ không ngờ dù y khuyên nhủ thế nào thì Hứa Ly cũng không chịu nuốt viên Trường Thọ Đan kia. Kỳ Từ ngồi cạnh giường nhẹ giọng khuyên: "A Ly, uống thuốc đi......" Hứa Ly mỉm cười, cố chấp lắc đầu nói: "Kỳ ca ca, mấy ngày nay muội luôn mơ thấy ca ca, trong mơ huynh ấy cũng khuyên muội uống thuốc như huynh vậy, sau đó muội hỏi huynh ấy sao nỡ bỏ đi mà không nói một lời, mỗi lần như vậy muội đều tỉnh lại, huynh nói có phải vì huynh ấy không dám trả lời muội không?" Rõ ràng Hứa Nhuận đã làm tất cả để bảo vệ muội muội, nhưng Hứa Ly biết sống sao nếu không còn người thân duy nhất là hắn? Kỳ Từ siết chặt nắm tay đau lòng nhìn Hứa Ly, y nhắm mắt lại, cuối cùng hạ quyết tâm: "A Ly, trước khi ca ca của muội chết đã nhờ ta kể cho muội mấy chuyện." Sau đó Kỳ Từ kể ra mọi việc độc ác tàn nhẫn của Hứa Nhuận trước mặt Hứa Ly. Hắn gϊếŧ cha đẻ, gϊếŧ mẹ kế, phản bội bạn bè, hắn làm đủ việc xấu, hắn tàn nhẫn vô tình. Thế nên hắn không đáng để ai đau lòng vì hắn. Kỳ Từ khó nhọc kể xong lại dè dặt nhìn Hứa Ly, sợ tiểu cô nương không thể chấp nhận được ca ca luôn đối tốt với nàng lại là người như vậy. Nhưng Kỳ Từ hoàn toàn không ngờ Hứa Ly lại cười với y. Gương mặt tiểu cô nương hóp lại vì đau bệnh, gầy gò đến nỗi thấy được cả xương trán, nhưng khi mỉm cười vẫn tươi như hoa: "Kỳ ca ca, thật ra những việc này muội đều biết cả rồi......" Kỳ Từ kinh ngạc mở to mắt. Hứa Ly cúi đầu mỉm cười, "Vì vậy nếu có kiếp sau, muội không muốn làm muội muội của huynh ấy nữa." Hứa Ly chắp tay lại rồi dùng hết sức lực bóp nát viên đan dược trong tay, dứt khoát đến nỗi làm người ta rùng mình. Kỳ Từ vội vàng đưa tay ngăn cản nhưng không kịp nữa. Mảnh vụn đan dược từ lòng bàn tay Hứa Ly rơi xuống đất hòa vào bụi bặm, hệt như những sợi vải bị Kỳ Từ kéo ra trên áo Hứa Nhuận hôm đó, vừa bẩn vừa khó chịu. Nhưng một giây sau, Hứa Ly nhìn nắng ấm ngoài cửa sổ rồi hét lớn hết mức có thể như muốn tuyên bố với trời đất: "Kiếp sau muội muốn làm tỷ tỷ, đổi lại muội bảo vệ ca ca không cần lo lắng, không cần làm những việc ngốc nghếch này vì muội nữa!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]