Chương 30: Trời đất sáng tỏ, làm sao mới có thể vẹn cả đôi đường?
Đêm tàn nắng lên, ban mai nhạt nhòa, Ám Hầu Môn, phòng Lý quốc sư.
Tần Dịch Thương đứng ngoài gõ cửa mấy lần rồi hô một tiếng: "Là ta đây."
Nói xong tự đẩy cửa đi vào phòng.
Nội thất vắng vẻ, một đám khói đen lơ lửng giữa không trung, ẩn hiện hình rắn quấn rùa, còn bộ da người mềm oặt của Lý quốc sư đang nằm rũ rượi trên giường.
Tần Dịch Thương mở quạt ra, vừa phe phẩy vừa cười: "Ngài đúng là có thể không khoác thì không khoác thật."
Đám khói đen dần hóa thành hình người loáng thoáng rồi hỏi: "Mới từ nhà lao về à?"
"Vâng." Tần Dịch Thương gật đầu, "Lần này phạt Biên Trọng Hoa nặng như vậy, Lâm Bạch Cốc mà thấy thì sẽ nổi cáu với ngài cho xem."
Đám khói đen bật cười, thanh âm mờ mịt xa xôi: "Cứ cho là ta không hiểu rõ Lâm Bạch Cốc đi, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu sao? Y vô tình vô dục, nào biết được cái gì gọi là nổi cáu, hơn nữa huyết khí trong người Biên Trọng Hoa càng lúc càng nặng, nếu không chảy ra ngoài chắc chắn sẽ tự phệ."
Tần Dịch Thương đồng tình gật đầu: "Đúng rồi, ta vừa thám thính ngoài phòng Vương gia, nghe được một tin hết sức kinh thiên động địa."
"Ồ? Tin gì?"
"Vương gia hiện giờ là Vương gia giả, Vương gia thật chính là thiếu niên tên Kỳ Từ kia, bảo sao Biên Trọng Hoa lại quan tâm y đến thế."
Đám khói đen vì chấn kinh mà im lặng hồi lâu, sau đó lẩm bẩm: "Thì ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-khi-ngu-vuong-gia-luon-nghe-thay-am-hau-niem-chu-thanh-tam/937447/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.