Chương 28: Thì ra Vương gia không phải Vương gia, tính sổ sách không phải tính sổ sách
Hứa Nhuận vừa giải thích vừa tiến tới nắm chặt cổ tay Kỳ Từ, hai mắt nhìn y chằm chặp, miệng không ngừng lẩm bẩm "tin ta đi".
Đầu Kỳ Từ choáng váng như bị ai đó nện mạnh, y không nghe rõ Hứa Nhuận đang nói gì, y đột nhiên cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ, chỉ muốn lập tức rời khỏi đây trùm chăn ngủ một giấc, cái gì cũng không nghĩ nữa.
Hứa Nhuận đợi hồi lâu mà Kỳ Từ không trả lời nên sốt ruột kéo tay y, lại giật ra một vật.
Một đồng xu được xâu vào dây đỏ.
Kỳ Từ bỗng dưng lấy lại tinh thần gạt phắt tay Hứa Nhuận ra rồi nhét đồng xu vào tay áo, y hít sâu một hơi: "Hứa Nhuận, ta không tin ngươi, ngươi đã từng lừa ta, ta sẽ không bị lừa nữa đâu."
Hứa Nhuận trừng mắt hét to: "Kỳ Từ, ta lừa ngươi chuyện gì!?"
Kỳ Từ mệt mỏi nói: "Thân thế của ngươi."
Hứa Nhuận lập tức lảo đảo lui ra sau.
Đúng vậy, chính hắn cũng không nhớ mình đã từng lừa gạt Kỳ Từ một lần.
Hắn nói với Kỳ Từ rằng người nhà của hắn đều bị cướp gϊếŧ chết.
Nhưng cha ruột và mẹ kế hắn rõ ràng đã bị hắn tự tay dùng dao đâm chết.
Hứa Nhuận đột nhiên cười ra tiếng, gần như điên cuồng cười to, cười đến thở không ra hơi, tiếng cười kia quanh quẩn trong gian phòng vốn yên tĩnh khiến người ta không rét mà run.
Kỳ Từ chết lặng nhìn hắn, quay người định đi thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-khi-ngu-vuong-gia-luon-nghe-thay-am-hau-niem-chu-thanh-tam/937445/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.