Chương trước
Chương sau
Ở buổi quay tiếp theo, Hàn Thời không tài nào thả lỏng nổi.
Trước khi đi, tên Mục Gia Ngôn kia cứ thầm thì vào tai cậu liên tục, nói cái gì mà phải quyến rũ Lịch Phong nhiều vào, diễn cho hay vào.
Hàn Thời phải đồng ý cho qua chuyện, nhưng cứ nhìn thấy Lịch Phong là cậu lại hoảng sợ.
Địa điểm quay lần này nằm trên đảo, các khách mời đều tập hợp ở bến tàu, đợi đông đủ thì xuất phát. Hàn Thời và Lịch Phong đến rất sớm, cả hai được sắp xếp cho một căn phòng để nghỉ ngơi.
Lúc Hàn Thời vào phòng nghỉ, đã thấy Lịch Phong có mặt ở đó, anh đang ngồi trên sô pha xem kịch bản chương trình.
Tự nhiên cậu hơi xấu hổ, hai người chào hỏi nhau vài câu rồi lại ngồi ngượng ngùng không biết nói gì.
Lịch Phong thì không xoắn xuýt như Hàn Thời lúc này. Vài ngày trước anh vừa nhận một bộ phim nên bây giờ đang trong giai đoạn nghiên cứu kịch bản, thời gian cũng không dư dả gì. Huống hồ anh còn bỏ thêm thời gian đi quay chương trình này, nên tận dụng được bao nhiêu thời gian để đọc kịch bản thì phải tận dụng.
Hàn Thời nhớ lời Mục Gia Ngôn dặn, cố gắng xáp lại tiếp cận Lịch Phong, giả bộ lầm bầm: “Thiệt tình, có mỗi cái sô pha thế này thì mình ngồi chỗ nào…”
Cậu vừa nói vừa liếc tay vịn sô pha bên phải Lịch Phong.
Lịch Phong đã để túi đồ, điện thoại rồi mấy món linh tinh ở tay vịn bên trái rồi, bên phải còn trống kìa…
Hay mình ngồi chỗ trống kia… Có thân thiết quá không nhỉ?
Hàn Thời cảm thấy cảnh tượng này không tồi – Anh ấy ngồi trên sô pha, còn mình ngồi trên tay vịn, khoảng cách không xa cũng không gần, mình có cơ hội trò chuyện với anh ấy vài câu, còn thấy được kịch bản của anh ấy, quá thuận lợi để tâm sự trao đổi về nội dung phim…
Cậu nghĩ ý tưởng này rất hay, nhưng không biết làm sao mà tới thẳng đó ngồi được, đành lượn hai vòng trước mặt Lịch Phong, lẩm bẩm bâng quơ vài câu, cuối cùng mới mất tự nhiên mở miệng: “Em… em ngồi trên tay vịn được không?”
Cuối cùng anh cũng buông kịch bản xuống, ngẩng đầu nhìn Hàn Thời.
Nếu em thật sự không có chỗ ngồi thì sao không nói nhân viên đem ghế đến cho?
Dù thần kinh Lịch Phong có thô cỡ nào thì anh cũng nhận ra là – Hàn Thời đang dụ dỗ mình.
Nhưng phương pháp quyến rũ hời hợt chẳng ra sao này làm Lịch Phong cảm thấy như bị xúc phạm.
Chẳng phải em là người kinh nghiệm đầy mình, ăn chơi đàng điếm à?
Vừa thông thạo cách thức vừa bá chủ tình trường thế kia mà đến lúc câu dẫn anh lại làm qua loa thế sao?
Lịch Phong nhìn cậu, không biết là do kiểu khiêu khích như mèo cào hay vì thấy cậu thiếu nhiệt tình quá mà đáy lòng Lịch Phong lại rục rịch nảy sinh vài suy nghĩ xấu xa mà trước đây rất ít có, anh muốn trêu cậu một phen…
Mặt Hàn Thời đỏ bừng, cậu đang chờ anh đáp lại. Lịch Phong gật đầu, đồng thời…
Đồng thời, vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh đó mà xắn ống tay áo lên, cánh tay phải nhẹ nhàng khoác lên tay vịn phải sô pha, tay trái tiếp tục lật xem kịch bản.
Hàn Thời nhìn cánh tay trần trụi bonus thêm những ngón tay thon dài của anh, lập tức đông cứng ngắc.
Rồi sau đó, hai cái lỗ tai đỏ như bị luộc luôn!
Ngồi ngồi như vậy, là ngồi trên… trên…
Lịch Phong lật một trang kịch bản, cảm thấy Hàn Thời còn đang do dự, anh tựa lên lưng ghế, nhìn lướt qua cánh tay mình, thản nhiên nói: “Ngồi đi, anh chắc chắn sẽ không di chuyển đâu.”
Di chuyển…
Mặt Hàn Thời đỏ sắp nổ rồi!
Lịch Phong im lặng hai giây, rồi nói: “Hoặc em có thể ngồi trên đùi anh.”
Hàn Thời sặc một phát, ngẩng đầu nhìn lướt qua đôi chân dài của anh, tưởng tượng một hồi thì cả mặt lẫn mông đều đỏ!
Lịch Phong híp mắt: “Em nói không có chỗ ngồi mà?”
Hàn Thời giả bộ ho vài tiếng để lấy tay che mặt, cố gắng hết sức để mặt mình bớt nóng, trong lòng không ngừng gào thét xoắn xuýt phải chọn ngồi ở đâu đây..
Tay vịn… hay là…
A a a a a a a a a rốt cuộc ngồi đâu đây. Cái tên chết bầm Mục Gia Ngôn kia, lúc nào cũng dụ ông đây đây tự đào mồ chôn mình!!
Lịch Phong nhìn khóe mắt hơi ửng đỏ của cậu, khẽ thở dài một hơi.
Hình như, anh hơi quá đáng rồi.
Biết chừng mực mà dừng lại đúng lúc, Lịch Phong  khép kịch bản lại rồi đứng lên: “Em ngồi đi.”
“Không phải không phải không phải….” Chỉ vài lời có vẻ châm chọc mà không đến mức quá thô tục của Lịch Phong mà chân Hàn Thời đã muốn nhũn ra, vội vàng lắc đầu như trống bỏi xin tha: “Anh ngồi anh ngồi đi! Khổng Dung nhường lê thể hiện kính già yêu trẻ, Tư Mã Quang thì đập vại*… Em không dám!”
Lịch Phong: “…”
Em nói cái gì vậy?
Anh có làm gì đâu nhỉ!!? Bình thường hình thức tự vệ của Hàn Thời là thế này à?
Thế này mà bị đồn thổi là qua lại với không biết bao nhiêu người?
Mà thần kỳ hơn nữa là, rất nhiều người ngu đến mức tin chuyện này…
Khóe miệng Lịch Phong vô thức cong lên vì gương mặt đỏ bừng của Hàn Thời. Anh nhẹ nhàng nắm cánh tay cậu, hơi cưỡng ép cậu ngồi xuống rồi thả mấy tờ kịch bản trong tay mình vào người cậu, “Anh đi lấy nước cho em.”
Hàn Thời vừa xấu hổ vừa giận dữ, xiết chặt xấp kịch bản anh đưa, hận không có cái lỗ nào để mình chui vào cho rồi.
Tại Mục Gia Ngôn hết!!!!
May là sau khi Lịch Phong đưa nước cho cậu thì đã bị đạo diễn riêng của anh mời đi. Hàn Thời thoáng thở dài một hơi, ngồi xổm xuống nhớ lại chuyện vừa rồi, đột nhiên lại thấy hơi hối hận.
Người ta kêu ngồi thì cứ ngồi có sao đâu? Ảnh nói mình ngồi chứ bộ!
Vậy mà có người nói ảnh lạnh lùng? Rõ ràng là rất am hiểu… Đúng là quanh năm ở nước ngoài có khác, đi quay học hỏi được rất nhiều, bây giờ còn trêu chọc cậu, bắt cậu ngồi lên tay anh, đụng chạm kiểu này…
Nếu mình ngồi thiệt thì sao ta? Lúc nãy chưa bắt đầu quay nên nếu cậu ngồi cũng không ai quay lại, không thể phát sóng được. Nhưng mà.. vẫn muốn ngồi lắm..
Hời Thời càng suy nghĩ mặt càng đỏ, liền vội vàng lấy tay xoa xoa mặt.
“Hàn Thời?” Đạo diễn của cậu mở cửa bước vào, nhìn thấy mặt cậu thì rất ngạc nhiên, “Trong phòng nóng quá à?’
Hàn Thời gật đầu cho qua chuyện: “Ừm… Có chuyện gì à? Chẳng phải chưa đủ người nên lát nữa mới quay sao?”
“À, vẫn chưa khai máy đâu, tôi muốn nói chuyện khác…” Đạo diễn cười cười, xoa tay nói: “Là như vầy… À! Cậu biết người này nhỉ? Cũng trong ngành, là một diễn viên nam đang lên, khá là đẹp trai, chắc đã đóng phim cùng cậu rồi đấy.”
Lúc này trong đầu Hàn Thời chỉ có chuyện vừa rồi, mất kiên nhẫn hỏi: “Là ai?”
“Ha ha, thì là…” Đạo diễn nuốt nước miếng, cười nói: “Vưu Bân.”
Hàn Thời nhíu mày, thầm nghĩ – cái tên miệng rộng như quái vật kia đẹp trai chỗ nào vậy?
“À… Là như vầy, cậu biết đấy, mỗi tập phim chúng tồi đều mời một vị khách quen của các cặp đôi tham gia, lần trước rồi lần trước nữa cậu cũng thấy rồi đó, bạn bè của hai đôi kia đã đến theo thứ tự, lần này đến lượt cậu và cậu Lịch đấy.” Đạo diễn cẩn thận lựa từng chữ mà nói, “Cậu biết lần này mời ai không?”
Hàn Thời nghe đạo diễn lải nhải đến mệt, sắc hồng trên mặt cũng dần biến mất: “Aiii, là người nào?”
“À..” Đạo diễn cố gắng động viên bản thân, lúng túng cười nói: “Là… Vưu Bân.”
Mặt Hàn Thời từ từ đen lại.
Vưu Bân là đàn em của Lịch Phong, phim đầu tay cũng là hợp tác với Lịch Phong. Anh rất quan tâm cậu ta, trước khi kết hôn với Hàn Thời, cậu ta còn vướng vào scandal với Lịch Phong nữa.
Người đầy ra đó không đi mời, hết lần này đến lần khác đều là cậu ta…
Hàn Thời cười tự giễu một phát, nếu đây không phải là cố ý thì cậu sẽ ăn sống cuốn kịch bản trên tay này cho mà xem.
Cảnh hôn của cậu và Lịch Phong vẫn chưa được chiếu, ai ai cũng nghĩ cậu và anh đang lục đục chuyện tình cảm, chực chờ mà cười nhạo cậu. Bây giờ còn mời Vưu Bân qua đây, cậu không thể nào thân mật với Lịch Phong được… Không cần nghĩ cũng biết – lúc đó số lượng bài viết về anh và cậu sẽ phải nói là khủng bố luôn.
Lúc trước họ cũng nói về vần đề này rồi nhỉ? Ai cũng thấy Lịch Phong và Vưu Bân rất xứng đôi.
Ba người một cảnh quay… Vậy thì cậu là cái thá gì?!
Hàn Thời mất hồn một hồi thì đột nhiên ngẩng đầu nhìn đạo diễn, cười nói: “Ông có biết ông đây từ lúc vào nghề đến giờ đã bỏ quay bao nhiêu chương trình không?”
Đạo diễn ngẩn người, sợ đến nói không ra hơi: “Bỏ… bỏ quay?”
“Ừ đúng đó!” Hàn Thời nhả từng chữ một: “Chương trình lớn hơn các người, RẤT, NHIỀU!!”
Cậu đứng dậy, gương mặt lạnh tanh, ném kịch bản qua một bên, lửa giận trên người bốc ngùn ngụt: “Vì mặt mũi của các người? Đừng nói là mấy người nghĩ ông đây đến đây quay là vì chương trình của mấy người nhé?”
“Khoan đã khoan đã!” Ông đạo diễn sợ gần chết, thật ra ông cũng thẹn chứ, lần này chỉ vì để thu hút thêm được người xem mà tổ chương trình lại quá quắt đến mức này. Ông cố gắng mỉm cười nói: “Chúng tôi thật sự không hề có ý gì với cậu cả! Khách mời của các đôi khác cũng đến nơi rồi thì họ mới được thông báo, này là quy định rồi, tôi… tôi không làm khác được, buổi quay sáng mai cậu ấy sẽ tới, tôi…”
“Vậy mấy người đi mà quay cậu ta và Lịch Phong!!” Hàn Thời cười nhạt “Xào nấu đề tài một hồi cũng đến tôi rồi nhỉ? Bộ quên ông đây là ai rồi hả?”
“Tôi chắc chắn không dám!! Tôi cứ nghĩ là phần mời khách quý đến trong chương trình đã được thông báo cho các cậu từ lâu rồi chứ, không hiểu sao lần này…” Đạo diễn đi theo muốn khóc quá mà, liên tục cúi đầu xin lỗi, “Bên mảng thông tin này tôi không quản lý, cho nên…”
“Thông báo từ trước?”
Hàn Thời hơi ngạc nhiên, tự nhiên lại thấy không ổn, thấp giọng hỏi lại: “Mấy người thông báo cho ai trước? Lịch… Lịch Phong? Anh ấy biết sao?”
Việc này đạo diễn không rõ lắm, bây giờ đang rất sợ Hàn Thời nên vội vàng úp mở trấn an cậu: “Tôi cũng không rõ, mà… chắc là vậy đó!”
Đạo diễn của cậu biết là cậu chỉ để ý đến Lịch Phong, bèn nhanh nhẹn nói thêm: “Tôi nghe nói là Lịch Phong đang có ý chiếu cố cho đàn em của mình, thỉnh thoảng cũng tìm vài chương trình gọi cậu ta đến quay… Cậu biết đấy, Vưu Bân với cậu đâu giống nhau, không phải nguồn tài nguyên nào cũng tìm đến cậu ấy. Nói không chừng… Lịch Phong muốn cậu ấy xuất hiện, để ăn theo một chút!”
Ông tiếp tục nịnh bợ Hàn Thời: “Chuyện đã thông báo rồi, cậu ta cũng sắp tới. Bây giờ cậu bỏ quay thì chắc chắn tổ chương trình không dám mời Vưu Bân nữa, nhưng chuyện này sớm muộn gì Lịch Phong cũng biết, dù là cậu ấy có biết trước chuyện này hay không thì nếu biết đàn em của cậu ấy được mời rồi lại bị đuổi đi, chắc là… cậu ấy sẽ không vui đâu nhỉ?”
Hàn Thời sững sờ, lửa giận ngùn ngụt khắp người dần tan đi.
Ừ nhỉ, Vưu Bân người ta từng có tin đồn với anh ấy rồi đấy, còn mình là gì chứ?
Cậu vô thức sờ sờ túi áo, lấy ra một điếu thuốc ngậm vào miệng.
“Cậu cứ coi như là mình thương hại cậu ta đi!” Đạo diễn tiếp tục dỗ ngọt cậu: “Mai cậu ta đến đây cùng lắm là ở đến trưa, quay xong là đi ngay! Một phút tôi cũng không cho cậu ta ngồi thêm.”
Vừa mới xuống máy bay nên Hàn Thời không cầm bật lửa trong người. Cậu khẽ cắn đầu thuốc, đột nhiên khóe mắt lại đỏ lên.
Bị Lịch Phong làm cho tủi thân, mà cũng không hẳn là anh làm cậu tủi thân, chỉ tại cậu là đồ rẻ mạt, cậu thích anh, nên chịu thôi…
Người khác à, hừ…
Đột nhiên Hàn Thời hừ một tiếng rồi phun điếu thuốc trong miệng ta, nghiêm giọng nói: “Cút m* ông đi! Ông đây không quay!”
Cậu xốc áo khoác lên rồi đi ra ngoài, đạo diễn đi theo liêu tục than khổ, khóc lóc kêu ca chạy theo cậu. Hàn Thời không thèm nhìn lại, cứ thế đi ra ngoài, vừa quẹo qua hành lang thì khựng lại…
Lịch Phong đang nói chuyện điện thoại.
Hàn Thời nhìn anh, đột nhiên lại thấy chua xót không nói nên lời.
Vừa rồi anh còn ve vãn cậu một cách men lì như vậy…
Lịch Phong ngẩng đầu, vừa hay đụng phải cậu, anh đưa tay lên ra dấu suỵt, rồi đi tới chỗ cậu.
“Anh cũng mới biết thôi.” Lịch Phong cầm điện thoại, bình tĩnh nói: “Cậu không cần tới… Hai ngày nữa anh cho cậu quay cái khác tốt hơn nhiều…”
Hàn Thời ngây người.
Cậu hé miệng, nhưng không nói nên lời, hàng vạn hàng nghìn lửa giận tan biến trong nháy mắt, hai mắt cũng không chịu thua, cứ vậy mà đỏ lên.
Lần đi quay trước, Lịch Phong nói, anh sẽ quan tâm cậu nhiều hơn…
Thì ra là nói thật.
Lịch Phong nhìn hai con mắt đỏ lên của người kia thì nhíu mày, hơi do dự một chút, rồi mở loa ngoài lên.
Giọng nói long trời lở đất của Vưu Bân nháy mắt vang lên: “Vậy đi! May thật ấy! Đại diện của em cứ ép em phải nhận lời! Em không muốn đi chút nào! Sợ anh dâu lắm! Dữ quá trời!!!
Hàn Thời – dữ – quá – trời cùng khóe mắt còn đang đỏ: “…”
Hai tai cậu bùng cháy, ai là anh dâu của cậu!!!
Vưu Bân tội nghiệp ở bên kia điện thoại vẫn tiếp tục oang oang: “Anh còn nhớ lễ trao giải lần trước không? Anh chỉ lên trao giải cho em rồi thuận miệng khen một câu là em cười lên rất đẹp thôi! Vậy mà qua năm rồi, em tình cờ gặp anh dâu sau hậu đài ở buổi liên hoan phim, anh ấy còn chặn em ở hành làng! Hung hăng tra khảo em! Nói em đi phẫu thuật chỉnh lại miệng để quyến rũ anh!”
Vưu Bân đau khổ khẳng định: “Em thề! Em không phẫu thuật thẫm mĩ…”
Lịch Phong: “…”
Anh không ngờ là giữa Hàn Thời và Vưu Bân còn có chuyện này, vẻ mặt phức tạp nhìn thoáng qua cậu.
Hàn Thời xấu hổ không chịu được, đồ khốn nạn Vưu Bân, dám mách lẻo…
“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Lịch Phong bình tĩnh nói: “Ý em ấy là miệng cậu rộng nhìn rất đẹp.”
“Thật sao?” Tâm trạng Vưu Bân khá hơn một chút, thật ra cậu ta cũng thích Hàn Thời lắm, nhưng nghĩ lại chuyện đó vẫn còn sợ: “Không phải, em không thù oán gì anh dâu cả, anh dâu nổi giận trông rất dễ thương, người ta nhìn lại thích mới lạ chứ… Nhưng em vẫn sợ ảnh lắm! Sợ lắm luôn! May có anh nói đỡ cho em chứ em nói hoài mà đại diện cứ bắt em đi! Giờ đỡ quá! Anh với anh dâu tự quay giúp em nhé!”
Lịch Phong gật đầu: “Ừ.”
Hàn Thời nghiêng đầu, nhanh chóng len lén lau khóe mắt.
“Còn nữa…” Lịch Phong nhìn thoáng qua cậu, suy nghĩ một chút thì bổ sung: “Nếu sau này em ấy còn mắng cậu nữa…”
Hàn Thời lập tức cứng người, lần sau mắng nữa thì sao?
Lịch Phong sẽ báo thù cậu thay cho đàn em của anh, về mắng lại mình sao?
Vừa nghĩ đến chuyện chỉ vì giúp người ta nguôi giận mà Lịch Phong tỏ ra lạnh lùng với cậu, Hàn Thời lại thấy không vui cho lắm…
Cậu đâu có cố ý mắng người ta… Lịch Phong mà giận thì chắc cùng lắm là cho tên kia mắng lại cậu vài câu thôi nhỉ!
“Nếu sau này em ấy còn mắng cậu nữa… ” Lịch Phong bình tĩnh nói: “Cậu giả điếc đi, coi như không nghe thấy gì hết nhé!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.