Trác Vi Lan đứng gần, nghe rõ một câu "Ngủ chung" kia của Mạc Sương.
Nàng không khỏi có hơi nóng nảy.
Trong nhà đột nhiên nhiều thêm một người em họ trẻ vị thành niên mang theo vali đến nương nhờ, bạn học Mạc Sương chị chỉ nghĩ đến chuyện ngủ chung một phòng nông cạn như vậy sao!
Trác Vi Lan càng nghĩ càng buồn rầu, trừng mắt.
Mạc Sương nhận được ánh mắt giận dữ của vợ, lập tức thông minh, tiến lên hỏi giúp nàng chuyện nàng muốn biết: "Thẩm Văn, sao em tới đây?"
"Em bị mẹ em đuổi ra ngoài." Mạc Thẩm Văn không quan tâm đến việc đối mặt trong im lặng của bọn bọ, giơ tay lên vỗ vali ở bên cạnh, vừa nói quyết định của mình "Tới nhà hai người ở hai tháng."
Trác Vi Lan bị giọng điệu lý lẽ chính đáng này làm cho chấn động.
Mạc Sương tỉnh táo hơn rất nhiều, hỏi từ nguyên do: "Tại sao dì lại đuổi em ra ngoài?"
"Bà ấy hỏi em xin tiền, em không cho."
"Xin tiền?" Trác Vi Lan nghe vậy sửng sốt, cảm thấy Mạc Thẩm Văn nói chuyện kỳ quái, không nhịn được chen vào hỏi: "Một người trưởng thành như dì mà hỏi em xin tiền sao?"
Mạc Thẩm Văn ghét bỏ nhìn Trác Vi Lan, như cho là nàng ngạc nhiên, nhún vai: "Rất kỳ lạ sao? Một năm trước mẹ em đã lén bán hết nhà đi rồi, số tiền vừa vào tay đã xài hết, không làm việc chỉ có thể hỏi cậu xin tiền. Cậu đuổi bọn em ra ngoài, bà ấy còn có thể hỏi ai để xin, ăn cơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-khi-ly-hon-vo-mat-tri-nho/2992253/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.