Từ phòng bệnh ra ngoài, Trác Vi Lan không dám quay lại nhìn, tùy ý chọn một chỗ rời đi, chạy như bay, chỉ sợ một giây sau là Mạc Sương sẽ đuổi theo tới vậy.
Dưới cơn lo lắng, ở bệnh viện thì hành lang và các cửa phòng luôn tương tự nhau nên khiến nàng bị quên mất con đường lúc tới, choáng váng đi tới cầu thang phía trước thì nàng lại sửng sốt một hồi lâu.
Đi trở về, dĩ nhiên phải đi qua phòng bệnh của Mạc Sương.
Trác Vi Lan cắn răng, từ từ đi về phía trước, ở hướng rẽ nhìn xuống dưới thì thấy cầu thang cong cong, uốn lượn, cảm thấy không thể đếm hết được cố bậc cầu thang, không biết tới năm nào mới có thể đi đến đầu. Nàng thở dài một hơi, dự định xuống lầu bằng thang máy, mở bước chân ra, cẩn thận giẫm lên bậc cầu thang bóng loáng, đế giày cao gót va chạm với nền gạch men sứ, vang lên tiếng "bịch" giòn tan.
Hết lần này tới lần khác, cứ mang cái đôi giày đẹp đẽ không dễ mang như vậy.
Trác Vi Lan vô cùng hối hận bởi quyết định buổi sáng của mình, từ từ đi xuống dưới lầu. Phòng bệnh ở tầng cao rất yên tĩnh, nàng không thấy ai ở hành lang để hỏi, vừa đếm số phòng vừa tìm tòi, rốt cuộc tìm được thang máy.
Nàng bị lạc đường rồi, lúc còn nhỏ thì có ba mẹ nuông chiều, lớn chút có bạn bè và bạn thân nuông chiều, tốt nghiệp trung học thì được Mạc Sương nhận. Sau khi đi làm, phần lớn thời gian nàng chỉ đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-khi-ly-hon-vo-mat-tri-nho/2990806/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.