Cho dù trong lòng khó chịu, nhưng Trác Vi Lan cũng biết trường hợp nào nên làm chuyện gì, không có ý định khóc ở công ty. Nàng tâm phiền ý loạn, được Mạc Sương hứa hẹn muốn đến, thoáng an tâm, hít một hơi lau sạch nước mắt, vịn tường từ từ đứng lên.
Nàng lặng lẽ lắng nghe âm thanh của rừng ở đầu dây bên kia.
Mạc Sương đi xuống lầu, Mạc Sương đóng cửa phòng sách lại, Mạc Sương tìm được trợ lý Trần, dặn dò chuẩn bị xe...
Đây không phải là lần đầu tiên nàng nghe được âm thanh vụn vặt này.
Lúc học đại học nói chuyện yêu thương, nàng và Mạc Sương không cùng khoa, trường học lớn như vậy, lịch học dày đặc khó mà gặp mặt, thường thường sẽ nấu cháo điện thoại, không cần suy nghĩ quá nhiều về đề tài cũng không sợ nhạt nhẽo, nghe tiếng hít thở và tiếng động của đối phương đã hài lòng.
Sau khi tốt nghiệp, Mạc Sương bận rộn, cô vẫn có tính dính người, cơ hội điện thoại vốn đã ít, vừa nghe máy lại không bỏ cúp, nếu điều kiện cho phép, Mạc Sương sẽ nhận điện thoại, giúp nàng bớt buồn chán khi phải chờ đợi một mình. Một lần đến thành phố B thăm bệnh kia, Mạc Sương đều dùng điện thoại để đồng hành trong toàn bộ hành trình, nghe cô nói đã đi qua mấy cây số, bao nhiêu khúc cua, người dẫn đường lần lượt thông báo các khu vực thay đổi, cách mục tiêu càng ngày càng gần.
Khi đó Trác Vi Lan cảm thấy giọng của Mạc Sương không đủ dịu dàng, thậm chí được xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-khi-ly-hon-vo-mat-tri-nho/2990782/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.