*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
_ Dạ! Con bị mất xe máy rồi.
_ Vậy sao? Thôi được rồi, để vài tháng nữa mẹ cố gắng mua cho con chiếc khác.
Một điều mà tôi đã lo lắng hơn một năm trời, phải cực khổ nhiều vì nó, sợ nó sẽ làm mẹ tôi đau buồn, nổi cơn thịnh nộ. Sợ bị la mắng, sợ gia đình thêm xáo trộn. Vì nó mà tôi phải đi xe buýt đi học, vì nó mà tôi phải cố gắng đi làm thêm, phát tờ rơi, dạy kèm, phụ quán cà phê. Nên không có nhiều thời gian cho việc học và không còn nhớ Lam da diết, vì thế Lam đã yêu người khác. Vậy mà, nó chẳng là gì? Tuy kinh tế nhà tôi chẳng phải thuộc diện khá giả, nhưng thái độ của mẹ tôi vẫn bình thản, như thể đó là một chuyện cỏn con.
_ Con đã cố gắng đi làm thêm, và có dành dụm được vài triệu.
_ Vậy sao? Nhưng con vẫn học tập tốt chứ?
_ Dạ! Con vẫn học bình thường, không giỏi nhưng không đến nỗi tệ.
_ Được rồi. Không sao đâu con. Con đi ngủ đi.
Một chuyện đã tạo không biết bao nhiêu nỗi khốn khổ cho tôi, không ngờ lại trôi qua nhẹ nhàng như vậy. Đêm đó tôi đã ngủ được, ngủ sau khi khóc rất nhiều. Khóc vì uất ức. Khóc vì hối tiếc, vì nó mà tôi mất Lam.
Nhưng sự lo lắng của mẹ tôi không dừng ở đêm đó. Mẹ vẫn thấy tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-khi-chet-phai-biet-tinh-yeu-la-gi/2797643/chuong-1-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.