*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm sau, ngày Chủ nhật.
Tôi đến gặp một người. Người mà mỗi khi về quê, tôi đều dẫn Lam đến thăm, để cùng trò chuyện, cùng đi ăn uống, vui vẻ chia sẻ với nhau mọi thứ.
Đó là cô giáo tôi, cô Ly. Người cô tôi quý nhất trong suốt mười hai năm mài quần trên ghế nhà trường.
Cô đã chủ nhiệm lớp tôi hai năm đầu thời cấp ba, là người ủng hộ một mối tình học trò từ thuở ban đầu hai đứa còn ghét nhau. Cô thường nhìn tôi và Lam cười, cười khi thấy chúng tôi cãi nhau. Tôi nhớ mãi câu nói của cô:
Cán bộ lớp thì phải đoàn kết, phải lắng nghe nhau. Cứ cãi nhau như thê này, có ngày yêu nhau đấy.
Và rồi một ngày, cô không còn thấy chàng lớp trưởng và nàng lớp phó học tập của cô cãi nhau nữa. Tôi thấy cô cười nhiều hơn.
Hôm nay tôi đến một mình, với một ánh mắt rất lạ, trước đến nay cô chưa từng thấy. Với vốn sống và tình cảm dành cho tôi, cô biết điều gì đã xảy ra với cậu học trò của mình.
Cô lắng nghe, chia sẻ và không giấu được ánh mắt lo lắng.
Những lời dạy dỗ và khuyên răn của cô, từ trước đến nay tôi luôn lưu tâm. Vì nó luôn thực tế và gần gũi với tâm lý của một cậu thanh niên mới lớn như tôi.
Tôi chưa cho mấy đứa bạn cùng lớp rõ chuyện. Vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-khi-chet-phai-biet-tinh-yeu-la-gi/2797637/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.