Chương trước
Chương sau
Thẩm Thanh Dữ và Hứa Nhượng nhìn nhau khoảng năm giây.
Tống Cảnh Thước bỗng cảm thấy bầu không khí xung quanh mình như bị đóng băng.
Giọng của Thẩm Thanh Dữ trầm ấm hơn một chút so với trong điện thoại, vừa nghe là biết đó là một công tử có giáo dưỡng, giọng nói lúc kết thúc bữa ăn cũng chính là của Thẩm Thanh Dữ.
Hứa Nhương cao hơn Thẩm Thanh Dữ một chút, rũ mắt nhìn anh ta, sau vài giây mới từ từ chìa tay ra: “Xin chào.”
“Tôi là…” Hứa Nhượng dừng lại một chút, cắn chặt răng cuối cùng nói nốt: “Bạn tốt của Bạch Ly.”
Ngoại trừ hai chữ “bạn tốt” thì anh không nói ra được quan hệ gì giữa mình và Bạch Ly nữa, nên đến nỗi anh phải nhấn mạnh từ “tốt”.
“Ừ, tôi đã nghe nói rồi.” Thẩm Thanh Dữ nói, “Cảm ơn cậu đã đưa Tiểu Ly tới bệnh viện.”
Anh ta nói xong thì xoay người, nói một câu với Hứa Nhượng: “Tôi vào xem cô ấy.”
Thẩm Thanh Dữ mở cửa phòng, vẻ mặt ôn hòa, rất thân mật gọi: “Tiểu Ly”.
Giọng nữ trong phòng rất nhỏ, nhưng điều đó không che giấu được rằng tâm trạng cô rất vui, Bạch Ly nhìn thấy anh ta thì nói, “Anh đến rồi à.”
Giống như cô đã đợi rất lâu, cuối cùng người này cũng đến.
Chỉ bốn từ ngắn ngủi này, Hứa Nhượng cảm thấy mình hít thở thông không, huyết mạch như bị ai đó giữ lại, hô hấp dồn dập và bất ổn, bức tường thành trong lòng đang tan vỡ từng chút một.
Một tháng trước, khi hai người gặp nhau Bạch Ly nói với anh “Cậu đừng chạm vào tớ.”. Một tháng sau, một người khác xuất hiện ở bệnh viện, Bạch Ly nói với anh ta là: “Anh đến rồi à.”
Hứa Nhượng cảm thấy buồn bực, dường như sắp bùng phát.
“Tôi ra ngoài một lát.” Anh lấy hộp thuốc lá trong túi áo rồi bước ra ngoài.
Tống Cảnh Thước vội đi theo, không quên nói với bác sĩ: “Chúng tôi ra ngoài một lát rồi trở lại, nếu xảy ra chuyện gì thì làm phiền cô gọi cho chúng tôi.”
Màn đêm tối, mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện phảng phất trong không khí, ở vườn hoa, ngoài hành lang có một vườn hoa nhỏ, một tiếng “Xoẹt” vang lên, đầu thuốc lá đỏ tươi bị dập tắt.
Tống Cảnh Thước cũng châm một điếu thuốc, nhưng không nói gì.
Hứa Nhượng không biết mình đã châm bao nhiêu điếu thuốc, nhưng cảm xúc vẫn chưa bình ổn chút nào, bình thường anh rất kiềm chế nên trong hộp thuốc cũng chỉ có vài điếu, vì vậy cái hộp thuốc lá trống rỗng rất nhanh.
Tống Cảnh Thước đợi anh hút thuốc xong mới lên tiếng hỏi: “Sao vậy? Cậu Hứa không biết sợ là gì cũng có ngày này?”
“Sợ cậu ấy bị cướp đi, cho nên mới buồn bực, không không chế được đúng không?”
Hứa Nhượng không trả lời, gió lạnh đang rít hò, anh quay đầu liếc nhìn Tống Cảnh Thước nói: “Tống Cảnh Thước.”
“Cậu có biết khi nào tôi thấy sợ nhất không?”
Thời điểm cảm thấy buồn bực, anh sẽ không kiềm chế được bản thân.
“Khi nào?”
“Khi biết có người bên cạnh mình thực sự rời đi.”
Hứa Nhượng rất ít khi biểu hiện ra ngoài, cũng rất ít khi nói những câu như vậy, mỗi khi có người rời đi, Hứa Nhượng đều thờ ơ, từ trước đến nay bên cạnh anh không thiếu nhất chính là bạn bè, cũng có không ít người đến rồi đi.
Hứa Nhượng là người, chỉ cần tùy tiện vẫy tay một cái sẽ có vô số người chạy đến, thậm chí không cần anh chủ động, thì cũng sẽ có người chủ động chạy đến.
Đương nhiên Tống Cảnh Thước biết rõ điều này.
Anh ta biết, cho dù là anh ta thì cũng rất khó có một chỗ đứng trong lòng Hứa Nhượng.
Người đàn ông dựa vào bên cạnh, ánh mắt mờ mịt, nói nhỏ một câu: “Nhưng tôi không thể buông tay.”
——————–
Trong phòng bệnh, Bạch Ly để mặt nạ dưỡng khí sang một bên, tiếp nhận sự tra hỏi của Thẩm Thanh Dữ.
“Sao lại thế này?”
“Tâm trạng không tốt?”
“Không phải em đi ăn tối với bạn cùng lớp sao? Sao tâm trạng lại không tốt? Đã xảy ra chuyện gì? Lúc xảy ra chuyện em đang ở đâu?”
“À… đang chơi trốn thoát khỏi mật thất.”
“…” Thẩm Thanh Dữ nghẹn giọng nói: “Nói thật, mật thất gì?”
“… Một câu chuyện gia đình hắc ám.”
“Em điên rồi?”
“Tôi cũng không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy…” Bạch Ly bị Thẩm Thanh Dữ nên cảm thấy hơi chột dạ.
Nhưng cô thật sự không biết, nếu không cô cũng không khiến mình phải chịu tội.
“Em và Hứa Nhượng làm sao thế?” Thẩm Thanh Dữ hỏi, “Tôi thấy ánh mắt cậu ta nhìn em không đơn giản chút nào, à, đúng rồi, lúc nãy cậu ta coi tôi là tình địch, thái độ thù địch trong mắt rất nặng.”
“Chúng tôi không có gì cả.” Bạch Ly trả lời, “Chỉ là bạn, chỉ là bạn, không có gì khác.”
Nói với Thẩm Thanh Dữ cũng như nói với chính mình.
“Có lẽ là ảo giác của anh thôi.” Bạch Ly nghiêm túc nói, “Hoặc là Hứa Nhượng thấy anh động vào đồ của cậu ấy nên cậu ấy không thích.”
Thẩm Thanh Dữ:…?
Thẩm Thanh Dữ không hiểu Hứa Nhượng, nhưng Bạch Ly thì hiểu, bởi vì trước kia cũng từng xảy ra chuyện như vậy, Bạch Ly hiểu Hứa Nhượng hơn ai hết.

Bốn năm trước, bên cạnh Bạch Ly có rất nhiều hoa đào vây quanh, mặc dù cô không để tâm, cô chỉ muốn dùng cách yêu đương này để làm dịu bệnh của cô, căn bệnh không ai lý giải được.
Trong những năm đó, Bạch Ly bị không ít người mắng mỏ, nói cô là tiện nhân, đồ phụ nữ cặn bã.
Hứa Nhượng luôn làm ngơ trước những hoa đào bên cạnh Bạch Ly, không thể hiện cái gì khác thường ra bên ngoài, mãi đến khi có một người xuất hiện, người đó không giống với những người Bạch Ly kết giao lúc trước, bởi vì anh ta rất dịu dàng, khiến người ta không muốn đối xử tàn nhẫn.
Bạch Ly vẫn hoàn toàn vô tâm như trước đây, cho dù người bên cạnh mình như thế nào cô cũng không thèm quan tâm, cô lợi dụng người này thất bại thì cô sẽ lợi dụng người khác, con người ngu ngốc, và cũng rất kỳ lạ.
Rõ ràng ai cũng biết cô là người có đức hạnh như thế nào, thế mà vẫn có người cố tình nhảy vào hố lửa.
Tần Chiêu chính là một trong số đó, một người liều lĩnh.
Sau khi anh ta theo đuổi Bạch Ly, mặc dù Bạch Ly vẫn rất lạnh nhạt, không cho anh ta nắm tay, không cho anh ta ôm, chỉ có danh hiệu bạn trai, từ trước đến nay Bạch Ly cũng không quan tâm đến cái danh bạn trai.
Tần Chiếu đưa bữa sáng cho Bạch Ly, cô không ăn sẽ đưa cho người bàn trước, Tần Chiếu tặng Bạch Ly quà, sau khi Bạch Ly nhận lấy cũng không biết ném đi đâu mất, nếu những hành vi đó của cô trước đây thì đã bị người kia đề nghị chia tay.
Nhưng Tần Chiếu kiên trì suốt hai tháng, siêng năng, muốn dùng tình cảm chân thành để cảm hóa Bạch Ly.
Bạch Ly rất nhiều lần nói chia tay nhưng đều thất bại, sau đó vào một ngày tụ hợp, Hứa Nhượng đang chơi bài, đột nhiên có người trên bàn hỏi một câu: “Dạo này Bạch Ly yêu đương với ai thế?”
Mọi người cười nhạo: “Cái gì, Bạch Ly mà cũng gọi yêu đương á? Anh Nhượng, anh nói xem đúng không?”
“Anh Nhượng của mấy người rất có năng lực sao?” Bạch Ly liếc Hứa Nhượng một cái, anh lười biếng dựa vào sô pha, rút một lá bài trong tay ra.
Hứa Nhượng gần như là loại người giống Bạch Ly, thậm chí còn quá đáng hơn cô.
Ở trường học có rất nhiều nữ sinh thích anh, cảm thấy anh bướng bỉnh ngang ngạnh, khí chất lưu manh câu dẫn rất nhiều cô gái nhỏ, mỗi người đều ảo tưởng mình có thể trở thành một thiên sứ làm cho con dã thú kia phải phục tùng.
Nhưng không có ai làm được.
“Liên quan gì đến mấy người?” Hứa Nhượng không đếm xỉa tới, trả lời: “Muốn yêu đương như thế nào là tự do của chúng tôi, không tán cũng có người tự tìm đến cửa, là chúng tôi hư hỏng hay là do họ ngu ngốc?”
“…Đức hạnh của hai người đời này chỉ được thế thôi.”
“Như vậy, đời này của hai người không có duyên với tình yêu.”
“Ôi, hai người Hứa Nhượng và Bạch Ly đểu giả như vậy thật sự không xứng, không xứng đáng được người khác thích.”
Trước đây, Hứa Nhượng và Bạch Ly chưa bao giờ để ý đến những lời nói như vậy, bởi vì bọn họ cảm thấy mình không cần người khác yêu, sở dĩ Bạch Ly và Hứa Nhượng giống nhau như vậy, kỳ thực cũng là do đồng mệnh tương liên.
Đều là những người cảm thấy “yêu” tồn tại trên đời này, chính là một trò cười.
“Bạn trai cũ mỗi ngày vẫn đưa sữa cho cậu?”
“Ai?” Bạch Ly nhíu mày, hỏi.
“Tần Chiếp lớp 5, không phải bạn trai cũ của cậu sao? Lúc trước, mỗi ngày đều đưa sữa cho cậu, kết quả bị cậu vứt hoặc là đưa cho người khác, giờ vẫn kiên trì? Cậu ta học rất giỏi, có lẽ sẽ đỗ Thanh Hoa, Bắc Đại.”
“… Con mẹ nó, cậu lên lớp, mà không biết người có thành tích tốt liên tiếp mấy năm?” Tống Cảnh Thước không nhịn được khinh bỉ: “Cậu không biết Tần Chiếu đứng vị trí bao nhiêu trong top 10?”
“…Thật là một học bá? Vậy tại sao lại nhìn trúng một học tra như Bạch Ly?”
Tống Cảnh Thước khinh thường, nhìn về phía Bạch Ly nói: “Dạo này cậu thích học bá?”
“Đó không phải là tại học bá dễ bắt nạt sao!” Người nọ nói đùa.
Tống Cảnh Thước lại liếc mắt nhìn khinh thường, Hứa Nhượng cười cười không lên tiếng.
Bạch Ly bưng ly nước lên, thản nhiên nói một câu: “Bạn trai cũ cái gì?”
“Vẫn chưa chia tay.”
Tiếng tranh cãi ồn ào bỗng dừng lại, vốn dĩ đến lân Hứa Nhượng đánh bài, trên tay anh chỉ còn một lá bài nhưng lại không đánh ra, tay bỗng siết chặt.
“Vẫn chưa chia tay?”
“Đã hai tháng rồi? Cậu sẽ không có gì đó với Tần Chiếu đấy chứ? Rất không giống cậu chút nào.”
“Hai tháng rồi còn chưa chia tay? Tiếp theo cậu định đợi đến đủ tuổi kết hôn thì kết hôn với cậu ta hả, ha ha ha.”
Trên bàn mọi người vui vẻ trêu đùa, có người thấy Hứa Nhượng vẫn chưa đánh bài, thuận miệng hỏi một câu: “Anh Nhượng, đến lân anh đi đó.”
Thực ra mọi người đã biết được trên tay Hứa Nhượng có cây 2, ván này chắc chắn anh sẽ thắng, nhưng vẫn phải chơi hết ván bài, tất cả mọi người đều đợi Hứa Nhượng ra bài, sau năm giây im lặng, Hứa Nhượng đột nhiên ném lá bài lên bàn, sau đó rút tiền từ trong túi ra cũng đặt lên bàn.
“Không chơi nữa.” Anh cầm lấy áo khoác, tùy ý mặc vào: “Trở lại lớp học đây.”
“Tiền hôm nay tôi trả.”
Mọi người:???
Hứa Nhượng muốn đi học? Trong lúc chưa đánh bài xong? Con mẹ nó rất kỳ lạ.
Với lại cũng chỉ có hai mươi phút nữa thôi là hết giờ tự học buổi tối, nửa tiếng nữa mới đến giờ vào lớp chính, cũng không biết về trước để làm gì.
Vài ngày sau, mới lan truyền một chuyện.
Buổi tối hôm đó, Hứa Nhượng quay về trường học, kết thúc giờ tự học thì đi găp Tần Chiêu.
Tần Chiêu thấy Hứa Nhượng đến, thực ra cũng không dám nhiều lời, ngay từ đầu Hứa Nhượng đã nói một câu với Tần Chiêu.
“Chia tay với Bạch Ly.”
Ở Nhất Trung không ai không biết Hứa Nhượng là người bọn họ không nên trêu chọc, cho dù thầy cô giáo ở trường cũng phải nhường anh vài phần, nhưng Tần Chiêu cũng là người ương ngạnh từ trong xương cốt, ngay từ đầu đã không chịu thua.
Hứa Nhượng cũng không động thủ thật, thế nhưng không biết anh nói gì với Tần Chiêu.
Đêm đó, Hứa Nhượng gọi Bạch Ly ở ký túc xá ra, mùa động gió thổi rất lạnh, nhiệt độ ban đêm cũng giảm xuống, Bạch Ly ôm cánh tay đi ra, hỏi anh: “Sao thế?”
“Chia tay.”
“Cậu?” Cô thản nhiên nói: “Vậy à, chúc mừng cậu.”
Hứa Nhượng nhìn cô nói: “Cậu.”
“Cậu và Tần Chiêu dừng ở đây, hai tháng là quá lâu rồi.”
Bạch Ly bỏ vấn đề đó qua một bên, cười ra tiếng, nói: “Sao, cậu rất để ý thời gian yêu đương hai tháng sao, lo lắng Tần Chiêu sẽ thượng vị thành công?”
“Đúng vậy.” Hứa Nhượng trực tiếp thừa nhận.
Trong bóng tối, anh bước tới gần cô, cảnh cáo nói: “A Ly, cậu là người của tớ.”
——————–
Thời điểm Bạch Ly và Thẩm Thanh Dữ đi ra, đúng lúc gặp Hứa Nhượng và Tống Cảnh Thước chuẩn bị đi vào.
Cô đã khôi phục như bình thường, nhưng sắc mặt vẫn hơi nhợt nhạt, Bạch Ly không đợi Hứa Nhượng nói chuyện, cô tranh nói trước.
“A Nhượng.” Cô cười: “Rất xin lỗi, đột nhiên hôm nay cơ thể không thoải mái, gây ra phiền toái cho mọi người.
“Lần sau lại tụ họp nữa nhé.”
“Có thấy không thoải mái nữa không?” Hứa Nhượng hỏi cô: “Có cần kiểm tra không?”
Thẩm Thanh Dữ nói: “Trong nhà có bác sĩ, rất có chuyên môn, chuyện này cậu không cần lo lắng.”
Hai chữ “Trong nhà” này của Thẩm Thanh Dữ giống như một mũi kim châm vào tim Hứa Nhượng, không thể rút ra được.
Hứa Nhượng không để ý đến, hỏi tiếp: “Vậy rốt cuộc hôm nay là xảy ra chuyện gì, sao lại đột nhiên phát bệnh?”
Bạch Ly chưa kịp nói chuyện, Thẩm Thanh Dữ đưa tay chắn Hứa Nhượng, giọng nói dịu dàng không còn nữa, thay vào đó là giọng nói lạnh như băng, trào phúng nói: “Cậu là bạn Tiểu Ly, nên tôi phải tôn trọng.”
“Nhưng…” Ánh mắt Thẩm Thanh Dữ lạnh lùng: “Cậu cứ phải bóc vết sẹo của cô ấy ra sao?”
Hỏi nguyên nhân bệnh của Bạch Ly, sẽ khiến cô càng đau khổ.
Hứa Nhượng nhăn mày, nhưng không có cách nào ngăn cản Thẩm Thanh Dữ đưa Bạch Ly đi, Thẩm Thanh Dữ vỗ nhẹ vai Bạch Ly nói: “Tiểu Ly, đi thôi.”
“Vậy lần sau gặp lại.” Bạch Ly vuốt cằm, cũng không có ý dừng lại.
Dường như Thẩm Thanh Dữ rất gấp, trực tiếp bảo cô lên xe, đến cả cơ hội nói chuyện cũng không cho, mãi đến khi xe chạy, Bạch Ly mới nghe thấy Thẩm Thanh Dữ thở phào nhẹ nhõm.
“Anh gấp như vậy làm gì?” Bạch Ly hỏi.
Thẩm Thanh Dữ nhìn thoáng qua người đàn ông vẫn đứng im ở đó, cho Bạch Ly một ánh mắt bảo đợi chút, hít sâu một hơi, rồi mới từ từ mở miệng: “Nếu không đi…”
“Tôi có cảm giác cậu ta sẽ đánh tôi.”
“Nói về đánh nhau, có thể tôi sẽ không đánh lại được cậu ta.”
Bạch Ly: …?
Đây là lý do anh dẫn tôi chạy?
Cô vươn tay thắt dây an toàn, cũng liếc mắt nhìn thoáng qua Hứa Nhượng, trong bóng tối nên cô không nhìn rõ vẻ mặt của Hứa Nhượng, nhưng cô cảm thấy bộ dáng đó rất giống với một lần trong quá khứ.
Cũng là là đêm anh bảo cô chia tay với Tần Chiêu, ánh mắt Hứa Nhượng vừa nguy hiểm lại vừa quyến rũ.
“A Ly, cậu là người của tớ…”
Câu tiếp theo là…
Bạch Ly híp mắt, cố gắng nhớ lại, từng lời nói của anh giống như ở ngay bên tai, còn kề sát vào tai cô nói một câu:
“Tớ không thích cảm giác đồ vật của mình bị người khác cướp mất.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.