Trời mưa càng lúc càng nặng hạt, gió thổi mạnh làm tung vạt áo, nước mưa thấm vào áo tôi, rét như cắt ruột. Tôi so vai, bước nhanh qua quãng đồng vắng chỉ còn lưa thưa vài gốc rạ. Cứ cách vài trăm mét mới có một ngọn đèn đường, bốn bề yên tĩnh, nhà nào cũng đóng kín cửa im lìm.
Cửa hàng tạp hóa không to lắm, cửa kéo đóng lại gần hết, chỉ chừa lại một khe hẹp đủ cho một người đi qua, bên trong vẫn sáng đèn. Tôi đứng ngoài gọi một lúc mới có người đáp lời.
"Mua gì đấy?"
Bước ra là một người đàn ông trung niên đứng tuổi, bác ngẩng lên nhìn tôi, một tay đẩy rộng cửa kéo để tôi vào trong.
"À..." Tôi chợt thấy ngượng nghịu, vội cho tay vào túi lấy điện thoại ra, mở loại băng vệ sinh Chi cần mua đưa cho bác xem, "Cháu cần mua... ờm... băng vệ sinh loại này ạ."
Bác trai cầm lấy điện thoại giơ ra xa, nheo mắt nhìn một lúc rồi trả lại cho tôi, gãi đầu nhìn quanh cửa tiệm, sau đó lại nhìn tôi một cách bối rối. Thấy bác như vậy, tôi càng ngượng hơn. Hai người đàn ông đứng đực trước cửa tiệm nhìn nhau cả phút, may mà bác gái từ trong nhà đi ra:
"Ai đến thế ông? Khách mua hàng à?"
Bác trai thở phào nhẹ nhõm. Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Ừ, thằng cu này muốn mua ít đồ." Bác khoát tay với tôi, chỉ vào bác gái, "Cần gì bảo bà ấy."
"Đâu? Cháu mua gì?" Bác gái nhìn lướt qua màn hình điện thoại của tôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-khi-anh-den/3556386/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.