Nam Định chiều 28 Tết, trời mưa lâm râm. Hôm nay trên thị trấn vẫn còn họp chợ Tết, tôi về nhà cất tạm đồ đạc, rồi vội chạy sang nhà hàng xóm mượn xe máy.
"Huyền Chi về hôm nào đấy?" Bác trai dắt xe máy từ trong nhà ra sân giúp tôi, "Đi lên Hà Nội cả năm chẳng thấy đâu, giống hệt con Ánh nhà bác, cứ bao giờ hết tiền mới thấy ló cái mặt về."
Tôi cười xòa:
"Cháu vừa về lúc nãy, chưa kịp sắm sửa gì nên phải chạy vội sang nhà bác mượn xe máy để lên thị trấn mua ít đồ đây ạ. Năm nay nhà bác có cây đào đẹp thật!"
"Đào rừng đấy, tuần trước bác có việc lên Sơn La với mấy ông bạn, thấy cây đào đẹp quá nên mua về chưng Tết."
"Bé Chi này!" Bác gái từ trong nhà chạy ra, đưa chìa khóa xe cho tôi, "Nhà bác đang luộc bánh chưng, năm nay gói nhiều lắm, tí mang về hai cái mà thắp hương, đỡ phải mua ngoài chợ."
"Dạ cháu xin ạ! Lâu lắm cháu không gặp bác, bác Loan càng ngày càng trẻ ra." Tôi cười toe toét, khoác tay bác gái, "Giờ cháu lên thị trấn mua đồ, bác có cần gì không cháu tiện mua luôn ạ?"
Bác Loan thân thiết vỗ nhẹ vào lưng tôi, cười tít mắt:
"Thế bé Chi mua cho bác lọ cốt dừa với mấy vỉ vani, hôm trước cúng ông Công ông Táo còn thừa ít đỗ xanh, tối bác nấu chè bưởi, nhớ sang ăn nhé."
Làng tôi cách thị trấn khoảng 10 cây số, đi xe máy gần nửa tiếng đến nơi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-khi-anh-den/3556383/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.