Gần đến giờ ăn Châu Anh và Thanh mới tới, hai đứa mang theo bánh ngọt và rượu, vừa vào nhà đã than:
"Giờ này tắc đường kinh dị, bọn tao đi từ Trần Duy Hưng đến đây mất gần một tiếng."
"Hôm nay trời mưa mà." Tôi bê nồi nước lẩu từ dưới bếp lên phòng khách, đổ vào nồi lẩu điện nằm ở giữa tấm chiếu, cười nói, "Hai đứa mang rượu đến không sợ tí nữa phải đi đường à?"
Thanh khúc khích cười:
"Mày cứ lo thừa, con Chanh mà uống rượu thì kiểu gì Khánh cũng đến tận nơi rước về."
Tôi điều chỉnh nhiệt độ nồi điện, giả vờ thở dài:
"Có người yêu thích thật đấy."
Châu Anh liếc tôi:
"Mày có bạn Trường rồi còn than thở gì nữa?"
Tôi tủm tỉm cười, mở nắp nồi lẩu đang sôi sùng sục, cho mực và tôm tươi vào trước.
"Tao với Trường khác chứ, người ta chỉ là bạn bè thân thiết thôi."
"Bạn thân của mày gọi điện này." Trang đặt rổ rau xuống cạnh nồi lẩu, đưa điện thoại cho tôi, "Thấy rung nãy giờ đấy."
Màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đến từ Công Trường, tôi ấn nút nhận cuộc gọi, thản nhiên nghe máy trước mặt đám bạn. Mối quan hệ giữa chúng tôi hoàn toàn trong sáng, chẳng có gì phải giấu giếm không dám cho người khác biết cả.
"Ơi, tớ đây."
Giọng nói ấm đến mức muốn tan chảy của anh từ đầu dây bên kia truyền đến:
"Cậu ăn cơm chưa?"
"..." Tôi thoáng liếc ba gương mặt hóng hớt đang nhìn mình chằm chằm, đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-khi-anh-den/3549639/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.