"Mày cứ bình tĩnh, ngồi yên một chỗ đợi tao." Tôi cố gắng giữ cho giọng nói thật bình tĩnh, tìm cách trấn an Giang, "Giờ mày đang ở đâu?"
"Tao đang ở nhà Huy, anh ấy không có ở nhà..."
"Đợi tao 10 phút."
Tôi day mạnh ấn đường, vừa lo vừa bực, chỉ muốn mắng Giang một trận. Tôi hẹn nhóm Trường khi khác, sau đó vội vàng lái xe đến nhà thằng khốn Gia Huy để đưa Giang về.
Khi Giang từ trên nhà Huy đi xuống, tôi thấy sắc mặt nó trắng bệch, hai mắt đỏ hoe, nhìn vừa thương vừa tội. Tôi nuốt hết mấy lời định mắng nó vào bụng, thở dài đưa mũ bảo hiểm cho nó, nói:
"Lên xe đi, tao đưa mày về chung cư, có gì mình tính tiếp."
Suốt quãng đường về, Giang cứ im lặng suốt, tôi cũng chẳng còn tâm trí đâu mà trò chuyện với nó, đầu óc rối bời. Năm nay Giang 20 tuổi, nó kém tôi một tuổi, mới học đại học năm thứ ba, nó còn cả tương lai tươi sáng phía trước, thế mà...
"Sao mày ngu thế hả Giang?" Đưa Giang về đến nhà, rốt cuộc tôi vẫn kìm không được phải nặng lời, "Nửa đêm nửa hôm mày bắt tao dậy bằng được mua bao cao su cho mày mà mày vẫn để dính là sao hả? Bây giờ mày tính sao? Mày nói cho thằng Huy biết chưa?"
"Tao nói rồi..." Giang ngồi thụp xuống ghế sô pha, mặt nó trắng nhợt như tờ giấy, hai tay vần vò vào nhau, "Huy bảo tao phá đi... Tao cũng không muốn giữ, nhưng tao thấy lương tâm cắn rứt lắm... Giờ tao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-khi-anh-den/3549636/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.