Tim tôi chợt hẫng mất một nhịp, chẳng biết vì câu chuyện Chi sắp kể hay bởi hai từ "thương hại" được nói ra một cách dè dặt và chua xót kia.
Tôi không để tâm đến quá khứ của Chi, dù cô ấy trải qua những gì, từng là người như thế nào, thì hiện tại Chi vẫn là bạn tôi, tôi quan tâm Huyền Chi trước mặt hơn là Huyền Chi qua lời kể của ai đó. Thực ra tôi biết Chi vẫn luôn canh cánh trong lòng nhiều việc, cho nên tôi rất vui vì Chi chịu mở lòng chia sẻ chuyện của cô cho tôi nghe, thế nhưng khi đứng trước sự thật có một bước chân, tôi lại chùng chình.
"Cậu đang lo lắng gì thế?" Chi đột ngột ghé sát, đôi mắt sâu thẳm như muốn hút lấy linh hồn tôi, "Cậu sợ tớ đúng là "loại con gái" trong lời kể của Hoàng à?"
"Không phải!" Tôi phủ nhận ngay lập tức, đột nhiên thấy tức giận vì Huyền Chi không chịu tin tưởng mình, "Tớ chưa bao giờ nghĩ cậu là người như thế!"
Huyền Chi chợt mỉm cười, tôi bỗng có cảm giác như mùa xuân tràn ngập căn phòng, nỗi bực tức cũng hoàn toàn tiêu tan.
"Người như thế, là người như thế nào cơ?" Đôi mắt cô cong lên như vầng trăng khuyết, giọng điệu trêu đùa, "Cậu nghe người ta nói gì về tớ?"
Tôi nghẹn họng, nhìn cô ấy trân trối.
"Khó nghe lắm hả?" Chi cười dịu dàng, đưa tay lên nghịch lọn tóc dài rủ trước ngực, "Thực ra chuyện cũng qua rồi, tớ biết cậu tin tớ, nhưng nếu không kể cho cậu nghe thì tớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-khi-anh-den/3549632/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.