Tôi mở to mắt nhìn chàng trai cao lớn đang tiến đến gần, trái tim như muốn bay ra khỏi lồng ngực, đầu óc quay mòng mòng với rất nhiều câu hỏi: Tại sao Trường lại xuất hiện ở đây? Có phải vì nghe Hoàng kể về những tin đồn xấu về tôi nên anh mới đến gặp tôi không?
Anh nghĩ gì về tôi? Bây giờ tôi phải đối mặt với anh thế nào? Liệu tôi... có nên bỏ chạy không?
Trường dừng lại trước mặt tôi, anh đứng cách tôi vài bước chân, cẩn thận hỏi:
"Sao cậu lại ra ngoài vào giờ này? Phải đi đâu à?"
Tôi thoáng ngẩn ngơ, trái tim đang treo lơ lửng tạm thời hạ xuống, âm thầm cảm thấy may mắn vì Trường có vẻ không định nhắc đến chuyện kia. Tôi sụt sịt mũi vì lạnh, thuận theo trả lời câu hỏi của anh:
"Tớ phải về Nam Định gấp để sáng mai đưa ông bà lên Hà Nội khám bệnh."
Trường tỏ ra bất ngờ:
"Về luôn bây giờ hả? Cậu định đi bằng gì?"
Tôi nhíu mày, nghĩ đến bệnh của ông. Mặc dù không phải máu mủ nhưng ông bà đối xử với tôi chẳng khác nào con cháu trong nhà.
"Tớ qua nhà bạn mượn ô tô rồi về luôn trong đêm. Lúc nãy bà vừa gọi điện cho tớ, bà bảo ông ốm nặng quá bị bệnh viên trả về nên tớ muốn đưa ông lên Hà Nội khám càng sớm càng tốt."
Trường gật đầu, vẫn giữ nguyên tư thế hơi cúi xuống chú mục vào tôi:
"Cậu đi một mình à?"
Tôi ngẩng lên nhìn gương mặt đẹp như tượng tạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-khi-anh-den/3549626/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.