“Sao mắt đỏ thế?” Trường nghiêng đầu ngắm nghía khuôn mặt đeo khẩu trang kín mít của tôi, “Mới khóc à?”
“Không.” Tôi quay đầu đi, né tránh ánh mắt cậu, “Tớ vừa dụi mắt.”
“À...”
Trường không hỏi thêm, còn tôi giả vờ bận rộn lấy sách vở để ổn định lại cảm xúc. Thấy Trường cứ im lặng mãi, tôi lén liếc mắt sang bên cạnh thì phát hiện cậu đã lấy điện thoại ra chơi game từ lúc nào, gương mặt điềm nhiên như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Mi mắt chưa khô lại lần nữa ướt đẫm, cổ họng tôi nghẹn đắng, trái tim như thể bị ai đó dùng tay bóp chặt. Tôi lấy mu bàn tay quệt lung tung lau nước mắt, cúi đầu lục tìm đề Toán trong ngăn bàn.
Tôi quên mất, Trường chưa bao giờ có nghĩa vụ phải quan tâm hay xoa dịu cảm xúc của tôi, toàn bộ hành động của cậu đều xuất phát từ lòng tốt và sự tử tế. Tôi mím chặt môi cố không bật ra tiếng nức nở khi nghĩ đến việc Trường phải tìm Việt xin đổi vị trí vì muốn tránh tiếp xúc với tôi. Nếu cậu đã ghét tôi, tại sao bề ngoài vẫn tỏ ra quan tâm tôi như vậy? Vì cậu là người “tử tế”, cậu không muốn làm tôi tổn thương ư?
Đã vậy, tôi sẽ không làm cậu khó xử nữa.
Tôi bắt đầu né tránh Trường đúng như cậu muốn, tôi không còn cố đến thật sớm để cất xe gần vị trí mà cậu hay để, tôi thôi không bắt Trang vòng một đoạn qua sân bóng rổ mỗi khi đi vệ sinh chỉ để nhìn cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-khi-anh-den/3549618/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.