Hàn Minh Vũ lạnh như một phiến băng đi ngang qua Khương Quyển Nhu không một chút thương tiếc, anh đi vào trong phòng tiếng đóng cửa vang mạnh lên một cái cạch.
Quyển Nhu đứng dậy, cô đi lại ghế sô pha ngồi xuống, vẻ mặt cô hiện vẻ u uất giống như khí trời lúc mùa thu, buồn quạnh và không tươi sáng. Cô quay đầu nhìn sang hướng căn phòng của Hàn Minh Vũ, trước đây cô cứ nghĩ tình yêu là vĩnh cửu, tình yêu có một sức mạnh có thể xóa tan mọi thù hận và đớn đau nhưng có lẽ đó chỉ là những điều ảo tưởng và mơ màng do con người tự thêu dệt, yêu không có nghĩa là mãi mãi, bởi vì trái tim có thể thay đổi, khi đã không còn cảm nhận tốt đẹp về nhau thì tình yêu đó cũng sẽ tan biến.
Quyển Nhu quay đầu lại, bỗng dưng lại cười khổ, trong tâm cô đang nghĩ: được thôi nếu Hàn Minh Vũ đã không còn yêu cô thì cô cũng không còn muốn luyến tiếc gì với anh ấy, cô sẽ là một Nghệ Hân một Nghệ Hân của phiên bản thật sự, ngạo mạn, giàu sang, ngỗ ngược không ai bằng.
Ánh mắt của Quyển Nhu rưng rưng lệ, cô kiên quyết nhưng cũng kèm theo một giọt nước mắt chảy xuống.
Khi Hàn Minh Vũ mở cửa bước ra anh đã không nhìn thấy Nghệ Hân đâu, trong lòng anh liền kéo đến một sự bức bối sau đó anh cũng nhanh chóng đi ra khỏi căn hộ.
Quyển Nhu đã về Hàn gia, bước vào nhà cô gặp Minh Hạ. Minh Hạ tỏ ra ánh mắt khó chịu với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-ghet-sau-yeu-hoan-doi-the/2215487/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.