Vừa dứt lời, Giang Kỳ nhìn bốn người bạn tốt của mình đồng thời trầm mặc, trên mặt đều viết mấy chữ: "Người bạn này chính là cậu đúng không?"
Giang Kỳ: "..."
Đột nhiên thấy khao khát trải lòng của bản thân không còn mãnh liệt nữa.
Sau khi thấy Giang Kỳ kết thúc câu thoại kinh điển "Tôi có một người bạn...", và không còn sau đó nữa.
Mấy người Trình Cao Dương: "..."
"Sau đó đâu? Không còn nữa à?"
Tâm thế sẵn sàng, lại chuẩn bị thêm nắm hạt dưa trong tay, mọi người đều đã lên dây cót tinh thần để nghe chuyện xưa, thấy vậy thì hai tay giang ra, thắc mắc hỏi*.
Giang Kỳ càng ngày càng cảm thấy mấy đứa bạn mình không đáng tin cậy, anh bắt đầu nói nhảm: "Đúng vậy. Bạn của tôi không phải trước đó có bạn gái sao? Không ngờ rằng bạn gái của cậu ấy nói quá nhiều, cậu ấy giả vờ nhảy sông rồi chuồn về nhà chơi game."
Mấy người Trình Cao Dương: "..." Cái quần què gì vậy cha nội?
"Chưa đủ sao?"
Giang Kỳ bình tĩnh nói tiếp, "Vậy thì còn nữa. Tôi có một người bạn khác, khi cậu ấy xuống tầng đi dạo sau bữa tối, cậu ấy phát hiện ra rằng nhà của ai đó đang cháy trên tầng. Sau khi phấn khích nhìn một lúc lâu, cậu ta nhận ra đó là nhà của mình."
Mấy người Trình Cao Dương: "..."
Sau một hồi im lặng.
"Sao hai câu chuyện này nghe quen thế?"
Lục Vọng Phong sờ sờ cằm, mặt đầy thắc mắc.
Nghe vậy, Trương Thừa suy nghĩ một chút,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-gameshow-tinh-yeu-hac-nguyet-quang-co-ay-bi-mat-tri-nho/2652179/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.