Editor: Tịnh Beta: Vũ Ngư NhiLúc đi tới lối vào cửa mộ, Ôn Dục Nhiễm bất thình lình nghe thấy phía trước truyền tới một giọng nói lạnh nhạt. “Đệ xem bộ dạng của mình đi, còn ra thể thống gì nữa?” Tầm mắt bị Thích Phi Trần ngăn trở, Ôn Dục Nhiễm hơi hơi dịch sang một chút, lúc này mới chú ý tới trên tường của hai bên lối vào ở đây đều có hình vẽ, mà trong con đường này hình như là một mộ thất. Lúc này một người đàn ông mặc trang phục màu đen phía trước có thêu hoa văn đằng vân đang đứng khoanh tay. Từ dáng dấp có vẻ khá đứng tuổi, song vẫn không khó nhìn ra khí phách bất phàm, mày kiếm mắt sáng, dáng vẻ cao quý, khuôn mặt có vài phần giống với Thích Phi Trần, chỉ có điều thần thái thoạt nhìn xa cách lãnh đạm, khó có thể thân cận. Vị này… Đừng nói là hoàng đế trong truyền thuyết đó nhé? Trong lời nói của hoàng đế có chút ý tứ trách móc, nhưng Thích Phi Trần lại ngoảnh mặt làm ngơ, vẻ mặt chuyên chú nhìn vào cỗ quan tài đặt ở giữa mộ thất, dường như đang hồi tưởng lại gì đó. “Dù cho đệ chôn cất Nhạc khanh vào trong hoàng lăng thì sao? Quay đầu lại vẫn là thất bại thảm hại.” Vị hoàng đế kia cũng không tức giận, chỉ lầm lủi không nóng không lạnh nói, “Tuy là theo con đường hoạn quan, minh hôn chi lễ thì thế nào? Chung quy đệ cũng không phải là nữ tử, như thế quá chăng là tự rước lấy nhục nhã.” Đại khái vì thân là đế vương uy nghiêm đã sâu đi vào huyết thống, cho dù giọng hắn không lớn, nhưng vẫn như cũ có thể khiến người ta nghe thấy rõ ràng, lại tự có một phen khí thế. “Hoàng huynh dường như quên mất, không phải là huynh khiến cho Tử Lăng tự vẫn sao?” Thích Phi Trần đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nham hiểm mà tập trung lên người hoàng đế, như thể hận không thể ăn thịt, uống máu, “Người chết như đèn đã tắt, quyền thế của huynh cũng đã hết. Bây giờ chủ động hiện thân, là muốn nhìn thần đệ có chịu nổi tội danh giết huynh hay không ư? Hồn phách tan biến, vậy là xong rồi.” “Không nghĩ tới mấy trăm năm đã qua, đệ vẫn si mê không tỉnh như xưa.” Hoàng đế tựa hồ thở dài, không để tâm với lời đe dọa của Thích Phi Trần, “Tiên Hoàng lúc còn sống đã từng nói, trong thế hệ này của hoàng thất, chỉ có đệ cùng trẫm là giống nhau nhất, bất luận tính tình hay dáng dấp.” “Trẫm tuy nghi ngờ Nhạc khanh, nhưng trẫm sẽ không bởi vậy mà hủy đi một tướng tài. Sở dĩ cho hắn lấy Thường Tâm công chúa chẳng qua chỉ là kế sách kéo dài.” Xoay người, hoàng đế đi dạo đến trước tường mộ, ngẩng đầu lên dường như đang nhìn bức tường này thuật lại cả đời, “Đệ liên hợp với quần thần cực lực phản đối ý kiến trẫm, trẫm lại không thể bỏ mặc Đại tướng chưởng quản hổ phù cùng một Vương gia càng thêm thân mật, không thể làm gì khác hơn là làm suy yếu binh quyền của Nhạc khanh. Đáy lòng đệ biết rõ, Nhạc khanh cũng không phải chỉ vì vậy mà tự vẫn, nguyên do trong đó chắc chắn không cần trẫm nói rõ.” Giọng điệu của hắn nhẹ nhàng chậm chạp, lại mang theo ý không thể thương lượng: “Nếu không có chuyện của hai người, hắn vẫn là ái tướng được trẫm trọng dụng, đệ vẫn là Vương gia dưới một người trên vạn người.” Nghe hết một mớ như vậy, Thích Phi Trần có cảm nhận thế nào Ôn Dục Nhiễm không biết, anh chỉ biết mình nghe trong đầu đặc quánh. Lượng thông tin quá lớn, là một quần chúng vây xem anh có chút theo không kịp. Chỉ biết đại khái Thích Phi Trần vẫn không tìm thấy vị tướng quân đã tự sát kia, làm liên lụy đến một đống chuyện rối nùi sau này. Ôn Dục Nhiễm cũng không phải rất muốn nhiều chuyện về chuyện mấy trăm năm trước, sớm biết sẽ phát triển thành thế này, anh thà rằng mình ngồi xổm tại chỗ còn hơn. Cùng lắm là Thích Phi Trần nếu như muốn quay lại đường cũ tìm mình sẽ tốn chút công sức mà thôi. Về phần hiện tại… người quen cũ của người ta muốn cãi nhau hay ôn chuyện cũ cũng được. Thế nhưng anh đứng ở đây thì cực kỳ lúng túng, chỉ có thể đứng xa một chút cố gắng thu nhỏ cảm giác về sự tồn tại của mình, quay lưng lại không nhìn tới hai huynh đệ đang cãi nhau hay ôn chuyện kia. Sau một khoảng trầm mặc ngắn ngủi, không ai lên tiếng, bởi vì không nhìn thấy mặt, Ôn Dục Nhiễm cũng không biết hiện tại Thích Phi Trần có nét mặt gì, thực sự có chút bất đắc dĩ. Cuối cùng vẫn là vị hoàng đế kia mở miệng trước: “Lâm khanh đúng là lo xa, trẫm lần này dẫn các ngươi tới đây cũng không có ác ý, chỉ là gặp lại cố nhân, cảm khái rất nhiều mà thôi. Nhạc khanh lúc này ở đâu trẫm cũng không biết, mà đồ các ngươi tìm đã bị người khác lấy mất, người kia hiện vẫn còn ở trong mộ.” Vừa dứt lời, Ôn Dục Nhiễm chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, định thần nhìn lại mới phát hiện đế vương mới vừa rồi còn đứng trong mộ thất đã tới trước mặt anh, đôi mắt không chút dao động bình tĩnh nhìn anh: “Các hạ không cần cố kỵ lo lắng, việc nhỏ cỡ này khó mà đến được nơi thanh nhã, mà cũng không đáng khổ sở che giấu. Trẫm trông coi mộ phần một phương trăm năm, cố quốc của chúng ta đã không còn tồn tại từ lâu, dù cho lăng mộ bị phá cũng không cần lo lắng, huống hồ là người trong hoàng thất dẫn các người tới. Trẫm sẽ không giận chó đánh mèo với chư vị.” Không nghĩ tới một quỷ hồn đế vương mấy trăm năm lại thông tình đạt lý như thế, lại khiến Ôn Dục Nhiễm lấy làm kinh hãi, cười cười trả lời: “Vậy thì thật cảm ơn, hai người còn muốn nói gì không? Nếu không tôi đi trước để hai người nói tiếp ha?” Vừa rồi nghe được một số chuyện xấu hổ của người khác. Sau đó lại nói mấy lời lạnh nhạt, nếu một hồi hai anh em họ nói đến chuyện gì mà đài truyền hìnn không cho phát sóng, vậy thì Ôn Dục Nhiễm cảm thấy mình không cần lỗ tai nữa. “Không cần, trẫm chỉ muốn nói đến thế mà thôi, nếu Ấn vương vẫn chấp nhất với đoạn nghiệt duyên đó, vậy tự lo lấy.” Đây là câu nói cuối cùng của hoàng đế, sau đó hắn liền xoay người chậm rãi đi vào con đường tối tăm, rất nhanh đã không thấy bóng dáng. Ôn Dục Nhiễm thực sự không rõ quan hệ của hai người lắm. Nếu nói xa lánh thì cũng không giống, nếu như nói thân thiết thì cũng không phải, hai người khiến người khác nhìn không thấu giống nhau. “Cũng đừng ngẩn người nữa, vị tướng quân ngọc thụ lâm phong uy vũ của anh không ở đây, dứt khoát tìm ở chỗ khác là được. Dù sao cũng mấy trăm năm rồi, cũng không phải mới đây.” Nhìn thoáng qua bóng lưng bất động của Thích Phi Trần, Ôn Dục Nhiễm đau đầu mà thở dài, “Vì gả cho người ta mà ác độc với bản thân như vậy, tôi thấy anh ta cũng sẽ phục thôi.” Thích Phi Trần trầm mặc đi tới bên cạnh cái quan tài đặc biệt lớn kia, đưa tay nhẹ nhàng vuốt vuốt nơi viền. “Bản vương tưởng rằng ra vẻ nữ tử, kết làm minh hôn, ôm nhau mà táng, nói không chừng có thể ở bên nhau.” Ôn Dục Nhiễm không lên tiếng. Trên tường bên cạnh quan tài treo một bức tranh, trên đó là một chàng trai có khuôn mặt khôi ngô trong sáng, thân mang áo giáp, cưỡi con tuấn mã đỏ thẫm. Người vẽ tranh rất tỉ mỉ, mỗi một chi tiết nhỏ đều được vẽ tỉ mỉ. Chỉ cần nhìn thấy bức tranh này là có thể cảm nhận được người trong bức tranh tư thế oai hùng, cương trực công chính. Chắc hẳn người vẽ tranh có tình cảm rất sâu nặng. Cứ im lặng như vậy khoảng chừng một phút, Thích Phi Trần không có dấu hiệu nào xoay người, nụ cười trên mặt vẫn là như vậy… Mềm mại? Quyến rũ? Giọng nói cũng khôi phục thành trạng thái Ôn Dục Nhiễm nghe thấy mà nổi da gà: “Đi thôi, người tình của ngươi nếu không tìm thấy ngươi, nói không chừng sẽ lật hết ngọn núi này mất, ta cũng không muốn mất công tốn sức đào người từ trong đống đất. Ừm, thuận tiện mang theo chút đồ trang sức được chế tác tinh xảo đi.” Ôn Dục Nhiễm:??? —— Lẽ nào nương pháo nào cũng có nội tâm mạnh dữ vậy à? Hay là anh đã đổi diễn viên đóng thế rồi? —— Thật ra anh có thể u buồn một lúc nữa đó. Ra khỏi mộ thất, bọn họ lại một lần nữa gặp lại võ tướng tên Lâm Trí kia, đối phương nhìn thấy Thích Phi Trần, tâm tình phức tạp đang muốn hành lễ, đã bị Thích Phi Trần cắt ngang: “Vương —— ” “Cố quốc đã tàn lụi, Lâm phó cũng không cần hà tất ở lại thế chỗ, chu du xung quanh hoặc là đầu thai chuyển thế cũng tốt. Nếu có may mắn gặp phu quân, kính xin thay ta chuyển cáo, ta nhất định sẽ tìm được hắn. Như vậy cáo từ.” Cười khúc khích mà nói xong câu này, Thích Phi Trần rời đi như một cô nương có lễ giáo, tiếp tục đi về phía trước. Lòng mang ác ý suy đoán một chút, Ôn Dục Nhiễm cảm thấy hiện tại nội tâm của người anh em được gọi là Lâm Trí này có thể nói là vỡ vụn. Thế nhưng đây cũng không phải chuyện anh quan tâm nhất, chuyện đáng chú ý hơn là hoàng đế nói đồ đã bị người khác lấy mất. Có chút dự cảm không tốt. *** “Mày không cần có ý nghĩ muốn chết như vậy, tao không muốn cùng chết với mày, mạng của mày ngoại trừ hả giận ra cũng chả có tác dụng gì. Dứt khoát làm cái giao dịch, bọn mày cần đồ ở chỗ tao thì đưa Vạn Tượng hoàn bội cho tao, sau đó tao sẽ không dây dưa với bọn mày nữa.” Thiên Đồng An dựa vào tường mộ đứng thẳng, nghiêng đầu nhìn sắc mặt hờ hững của Thiên Lang, buồn bực đến không nhịn được mà cau mày: “Nó ở trong tay bọn mày cũng chẳng có tác dụng gì, cứ đưa khế ước phụ thuộc cho tao, tốt cả đôi bên.” “Nếu không tao sẽ tiếp tục làm liên lụy đến người khác, cũng vẫn sẽ lấy được thứ tao muốn. Thế nhưng đã có cách nhanh hơn, tao cảm thấy rất tốt.” Gã cũng không thích luôn nghĩ trăm phương ngàn kế mà đặt cạm bẫy, đối thủ lại là người này, quá tiêu hao tâm sức. “Không được.” “Giao dịch trăm lợi mà không hại, tại sao mày lại từ chối?” Thiên Đồng An quơ qươ hộp gỗ nhỏ tinh xảo trong tay, cảm thấy cái người xuất thân cùng tộc với mình này không thể nói lý nổi, “Tao đã xem qua, thuốc này quả thật có thể giảm bớt tình trạng của mày, chỉ cần cắt đứt liên hệ với Vạn Tượng hoàn bội, sau đó từ từ điều dưỡng không hẳn không thể khôi phục lại như trước. Huống hồ bằng tình trạng của mày bây giờ, mày cũng không nhất định có thể thắng được tao.” Tự nhiên gặp ở đây, Thiên Lang cho rằng cơ quan vừa rồi chắc chắn Thiên Đồng An có động tay động chân vào. Thế nhưng y cũng không hề cảm thấy khẩn trương hoặc là khó khăn, ngược lại là vì không tìm được Ôn Dục Nhiễm mà tâm tình âm thầm chuyển thành tốt. Chính mình trước đó đã cùng chủ nhân nói qua sẽ giết người này, bây giờ rốt cuộc đã có cơ hội thực hành. Hơn nữa ở đây giết người cũng sẽ không bị chủ nhân nhìn thấy bộ dạng khó coi, đây không phải chuyện rất đáng vui mừng hay sao? Trên thực tế hai người bọn họ cũng không tính là hiểu rõ nhau, chỉ có điều trước đây cũng có tiếp xúc qua rồi. Thiên Lang đánh giá gã cũng giống như Ôn Dục Nhiễm nói vậy, không phải người tốt, cũng không làm được chuyện cực ác, cho nên cũng chỉ là tên rác rưởi mà thôi. Người này chẳng hề dốt nát, chỉ có điều là trưởng tử được Thiên gia nuôi dưỡng, vẫn là khá non nớt. Sau lưng bỗng dưng rùng mình, Thiên Đồng An đột nhiên nghiêng người né hai lưỡi dao sắc nhọn bay thẳng vào mắt mình, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi: “Xem ra đàm phán thất bại.” Hoặc là nói căn bản không có đàm phán, bởi vì cái tên đối diện kia từ đầu tới cuối đều luôn phản ứng lạnh nhạt. Tiểu kịch trường: Hiện trường huynh đệ cãi nhau Thích Phi Trần: Hoàng huynh, hoàng huynh, đệ muốn kết hôn với tướng quân o(*////▽////*)q Hoàng huynh: Không được =△= Thích Phi Trần: Mặc kệ, đệ muốn thành thân. Hoàng huynh: Đệ hồi phủ hối lỗi, Nhạc khanh đi đến phương bắc chinh chiến. Thích Phi Trần: Tại sao không được. Có phải huynh coi trọng tướng quân của đệ rồi không? Hoàng huynh: Đệ quả thực không thể nói lý Theo thái giám ngày đó vẩy nước quét nhà nói, bên trong ngự thư phòng hai vị hoàng tộc đánh nhau thành một đống. (Nhạc Tử Lăng: Hình như có người đang gọi ta (⊙_⊙?))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]