Chương trước
Chương sau
Editor: Tịnh
Beta: Vũ Ngư NhiDuẫn Mộc tiến lên phía trước nhìn khuôn mặt của thi thể kia trầm mặc không nói. Bắt đầu từ lúc nãy hắn đã không hiểu những gì mà Ôn Dục Nhiễm và bạn gei của cậu ta nói với nhau. Đối với một người luôn tin vào khoa học như hắn mà nói thiệt là hơi bị đau lòng.
“… Cái đó, theo tôi thấy bây giờ không dễ nhận ra lắm.” Ôn Dục Nhiễm xem xét mặt mũi vặn vẹo của thi thể, uyển chuyển nói, “Chờ cơ quan công an điều tra rõ ràng rồi nói tiếp. Tiện thể hỏi một câu, cứ như vậy báo cảnh sát thật sự không sao chứ? Sau khi cảnh sát đến chúng ta bàn giao kiểu gì?” Anh cũng không muốn còn chưa bị quỷ giết chết, trước đó đã bị oan uổng tiến vào cục cảnh sát uống trà.
“Nói bừa một chút là được rồi, đằng nào bọn họ cũng không phá được vụ án này. Hơn nữa đây không phải cái chết do Quỷ Hồn gây ra, sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện, lúc đó sẽ càng phiền phức hơn.” Đối với cảnh sát, Thiên Lang dường như hoàn toàn không hề tin tưởng chút gì, nói lừa gạt là lừa gạt, “Cụ thể sau này nói sau, mấy ngày nay cậu tạm thời theo chúng tôi, bởi vì tôi hiện tại không thể phán đoán được ai là kẻ nguyền rủa.”
Y cũng đã nói như vậy, Duẫn Mộc đương nhiên cũng không có ý kiến gì, đồng ý đề nghị này, cũng bắt đầu suy nghĩ mấy ngày nay có nên tạm thời ngưng làm việc hay không.
“Thật ra ta còn có một thỉnh cầu.” Găng tay màu trắng bị dính vào máu mủ màu đen, Thiên Lang nhíu nhíu mày, ghét bỏ tháo ra, “Đêm nay ngài có thể ở chung phòng với ta không? Vừa nãy không chú ý tới cái bẫy này là lỗi của ta, thế nhưng vẫn không hy vọng ngọc bội phản phệ phác tác nhanh như vậy. Nếu như có thể ngủ chung với ngài, tình trạng sẽ dễ ổn định lại hơn.” Hắn còn muốn giữ lý trí của mình nhiều hơn để có thêm thời gian ở chung với chủ nhân.
Nghe vậy, Ôn Dục Nhiễm còn chưa đưa ra phản ứng, ngược lại nhận được cái liếc mắt của Duẫn Mộc, chỉ nghe hắn khẽ ho một tiếng: “Có cần tao tạm thời tránh đi không?”
“Không cần, mày đừng nói mấy lời không thích hợp với thiếu nhi như thế, chúng ta nên nói đến mấy vấn đề lành mạnh thì hơn.” Ôn Dục Nhiễm vô lực kháng nghị, âm thầm khẩn cầu chú cảnh sát đến nhanh một chút, bàn giao xong xuôi rồi còn đi ngủ. Tránh cho ba người cộng thêm một con quỷ ngồi xổm ở cái nơi đen như mực này, vừa lạnh vừa lúng túng.
Bây giờ trời đã hoàn toàn chuyển lạnh, đã sớm vào đông. Lúc ra khỏi nhà vì vội nên không mặc dày lắm, đứng ở hành lang này đúng là chịu tội. Về điểm này Ôn Dục Nhiễm thật bội phục Thiên Lang, với loại thời tiết này ấy vậy mà khi ra khỏi nhà vẫn  kiên trì mặc đồ màu trắng, mấy loại như áo bông áo lông cũng chưa thấy y mặc bao giờ.
Thiên Lang xem giờ, thấy đã là hơn mười một giờ, mắt thấy thêm tí nữa là mười hai giờ rồi, nhíu nhíu mày: “Ngài còn nhớ căn nhà ở đường đó không? Chìa khóa đây, mọi người có thể đi ngủ trước, bên này để ta ứng phó là được rồi.” Suy nghĩ một chút, Thiên Lang lại bổ sung một câu, “Tạm thời ở chỗ của ta sẽ tương đối an toàn.”
Xua xua tay, Ôn Dục Nhiễm vừa định nói thức một đêm có gì ghê gớm đâu, khóe mắt đã thấy Thích Phi Trần từ trong nhà bay ra, trong tay còn cầm mấy thứ, như là bức ảnh.
Mà trong mắt Duẫn Mộc thì là mấy tấm hình này bỗng dưng bay ra. Thấy hai người còn lại đều bình tĩnh, chỉ lại phải tự nói với mình phải quen với chuyện như thế này.
“Diễm phúc không cạn nha.” Cười như không cười lắc lắc ảnh chụp trong tay, tầm mắt Thích Phi Trần đảo qua trên người Duẫn Mộc, tiện tay đưa bức ảnh cho Ôn Dục Nhiễm.
Bức ảnh chụp không được rõ lắm, nhưng chí ít vẫn thấy được người trong hình. Ôn Dục Nhiễm chỉ liếc mắt là đã nhìn ra người trong tất cả tấm ảnh này là Duẫn Mộc, nhưng từ góc độ thì có thể thấy đều là chụp lén. Tuy rằng không nhiều, chỉ có mấy tấm như thế thôi, thế nhưng rất dễ đoán được tâm tư của người chụp mấy bức ảnh này.
“Ái phi à, tao cũng không biết là mày đang tính phát triển theo hướng thần tượng đấy. Hai tháng trước đã tình cờ gặp một cô bé đang thầm mến, giờ lại thêm một người, mày có giá ghê?” Ôn Dục Nhiễm hơi buồn bực, Duẫn Mộc đúng là cao phú suất thật, nhưng không đến nỗi như vậy chứ? Hay là nói các em gái bây giờ đều là phái chủ động như vậy ta?
Nhìn thấy mấy tấm hình kia, chân mày Duẫn Mộc nhíu chặt hơn: “Không có, hay gặp gần đây nhất chỉ có Trần Tử Lâm, chính là đàn em khoá sau mày thấy lần trước.” Nhắc đến cô nhóc khoá sau này hắn có hơi đau đầu, đã từ chối mấy lần rồi thế nhưng đối phương vẫn cứ dây dưa không tha, thật là làm cho hắn cũng không biết phải làm sao.
“…” Hơi dừng một lát, Ôn Dục Nhiễm quay đầu nhìn thoáng qua tử trạng thê thảm của thi thể, không chắc lắm nói tiếp, “Tao nói này, vậy người này chẳng lẽ…”
Anh có chút không thể nào tưởng tượng được cái thi thể này chính là cô bé thanh tú dễ thương ngày đó.
Khoác cái áo mang theo độ ấm lên vai Ôn Dục Nhiễm, Thiên Lang giơ lên ngón trỏ chặn miệng trước: “Mấy lời này để sau hẵng nói, bàn ở đây sẽ tạo thành áp lực tâm lý, hơn nữa cảnh sát cũng nên đến rồi.”
Giống như nghe được y nói, không lâu sau cảnh sát đã đến. Hiện trường kinh khủng đến mức các nhân viên phá án nhìn thấy đều xanh cả mặt, mà mấy người bọn họ đương nhiên bị mời đến cục cảnh sát uống trà.
Anh cảnh sát phụ trách vừa ghi chép vừa đặt vấn đề với bọn họ: “Tại sao lại xuất hiện ở đó vào giờ này? Có nhìn kẻ khả nghi nào không?”
“Có người giả mạo vị này, hẹn cậu Duẫn đi ra ngoài. Sau khi chúng tôi nghe nói bèn thấy không đúng, cho nên cũng chạy tới.” Thiên Lang chỉ tay về phía Ôn Dục Nhiễm, tự nhiên đáp trả, “Chúng tôi đều là lần đầu đến đó, không thấy ai khác.”
“Cửa hiện trường là các anh phá sao?” Thích Phi Trần lặng yên không một tiếng động rút cái dùi cui bên hông của anh cảnh sát ra, cầm ở trong tay thưởng thức.
“Không rõ lắm, bởi vì nghe thấy bên trong cánh cửa truyền đến tiếng cào, cho nên tôi có gõ cửa. Cửa đột nhiên rớt xuống chúng tôi cũng rất giật mình.”
Bởi vì không biết phiên bản bao biện của Thiên Lang cho nên Ôn Dục Nhiễm cùng Duẫn Mộc đều ăn ý trầm mặc không nói. Thế nhưng nghe đối phương bình tĩnh nói mò như thế, bọn họ vẫn thấy rất vi diệu.
“Các anh có biết người chết từ trước không?” Thích Phi Trần xuyên tường bay vào trong cục cảnh sát.
“Là đàn em khoá sau của tôi và Tiểu Ôn, trước đây theo đuổi tôi, tôi không đồng ý nên cũng không biết gì nhiều về cô bé.” Duẫn Mộc nói giản lược tình hình.
“Sau khi phát hiện thi thể có di chuyển hiện trường không?”
“Lúc đầu chúng tôi cho rằng cô ấy bị ngất nên có động tới thi thể. Lúc lật người lại bụng rách ra, kim châm trào ra chúng tôi mới biết là người đã chết, liền lập tức báo cảnh sát.”
Rất ít người có thể bình tĩnh trả lời trôi chảy, đến anh cảnh sát ghi chép cũng không nhịn được mà nghi ngờ nhìn Thiên Lang vài lần. Sau khi nhìn lại cảm thấy người này có chút quen mắt, giống như đã từng thấy trên ti vi hay tạp chí.
Lại hỏi một vài vấn đề theo thông lệ, thời gian đã sắp mười hai giờ rưỡi, anh cảnh sát chỉ nói câu “Sau khi điều tra cũng mong ba anh phối hợp” liền thả người. Mà trước khi rời đi đầu ngón tay Thích Phi Trần còn quay một bộ còng tay. Đối với kỹ năng trộm cắp không phạm pháp này Ôn Dục Nhiễm vô cùng cảm khái.
Ngẫm lại trước đây anh có hỏi qua Thích Phi Trần rõ ràng có thể tùy tiện lấy tại sao còn muốn bọn họ phải mua, đối phương trả lời như đúng rồi làm cho anh không có gì để nói: Ta xem thường làm hạng người cướp gà trộm chó ấy.
Lúc tới là ngồi xe cảnh sát, cho nên Thiên Lang và Duẫn Mộc đều không lái xe tới. Mà giữa đêm hôm khuya khoắt như thế này, xe công cộng đã nghỉ từ lâu, xe taxi cũng chẳng thấy bóng dáng đâu, bọn họ chỉ có thể lựa chọn quay lại đi lấy xe. May mắn là không xa lắm.
Thành phố W thiên về phía Bắc, mùa đông rất lạnh, chớ nói chi là giữa đêm đông. Ôn Dục Nhiễm tuy có khoác áo của Thiên Lang, nhưng lúc đi ra từ trong đồn cảnh sát vẫn rùng mình một cái. Lúc Duẫn Mộc ra khỏi nhà có mặc đồ mùa đông rồi nên không sao, thế nhưng Thiên Lang mặc cái áo sơ mi mỏng tang kia đi ở trên đường, Ôn Dục Nhiễm nhìn mà cũng thấy lạnh tê tái.
Có lẽ là trùng hợp, cũng có lẽ Thiên Lang thật sự hiểu được Ôn Dục Nhiễm hơn cả anh, ngay lúc Ôn Dục Nhiễm đang muốn trả lại áo cho Thiên Lang, Thiên Lang lại đột nhiên chủ động nắm chặt tay Ôn Dục Nhiễm. Xúc cảm lạnh lẽo đột nhiên bao trùm tay phải của mình, điều này làm cho Ôn Dục Nhiễm dừng một chút, phản xạ có điều kiện nhìn Thiên Lang đi bên cạnh mình.
“Như vậy thì ấm rồi.”
—— Mình có một chủ nhân vô cùng tốt và dịu dàng, nếu như mình không nói như vậy, chủ nhân nhất định sẽ trả áo lại. Có lẽ bởi vì vậy, cho nên chỉ cần là ở bên chủ nhân, cười cũng có thể trở nên thoải mái tự nhiên như vậy.
Hoàn toàn không cần bất kỳ ám chỉ gì, Duẫn Mộc vô cùng tự giác đi chậm một bước, lùi về phía sau bọn họ hai, ba bước. Mà hắn không biết là còn có một con quỷ độc thân khác cũng đau khổ đi ở phía sau cùng hắn.
Duẫn Mộc: Cảm giác cả người mình đang phát sáng.
Thích Phi Trần: Thật muốn chém hai kẻ kia.
Hành động âm thầm tụt lại phía sau của Duẫn Mộc Ôn Dục Nhiễm đương nhiên biết, điều này làm cho anh có chút lúng túng —— Lớn như vậy nhưng đây là lần đầu cùng một tên đàn ông tay trong tay đi trên đường. Huống chi phía sau còn có hai cái bóng đèn sáng rực nữa chứ.
Thế nhưng tay Thiên Lang đúng là rất lạnh, nếu cứ vậy mà hất ra, anh cảm thấy mình không làm được.
Buổi tối rất an tĩnh, hai người nắm tay sóng vai đi dưới ánh đèn đường, lại tràn ngập ra bầu không khí không nói rõ được cũng không tả rõ được. Giống như thể bọn họ là tình nhân quen nhau đã lâu.
“Dung túng ta như vậy, là chứng tỏ ngài cũng định chấp nhận ta sao?” Nghiêng đầu để sát vào bên tai Ôn Dục Nhiễm rồi nhỏ giọng nói. Ý cười trên mặt Thiên Lang không giảm chút nào, “Cứ hạnh phúc như thế này, nói không chừng ta sẽ nghiện.”
“Vậy ra tôi bị thiệt rồi, vượt qua chướng ngại tâm lý lớn như vậy tự bẻ cong mình, sau đó cũng không lâu sau bạn trai lại tắt thở. Anh cho rằng anh đang diễn phim Hàn chắc?” Ở trong đầu tưởng tượng ra cảnh đó, Ôn Dục Nhiễm thật là có chút kích động muốn che mặt, “Trước hết anh sống lâu một chút rồi lại nói đến chuyện yêu đương, cảm ơn đã hợp tác.” Trên cửa phòng anh vẫn còn tờ giấy “Thiên Lang và chó không được vào” chưa có gỡ xuống đây.
Tiểu kịch trường:
【 Tình trạng của nhóm độc thân gâu gâu 】
Duẫn Mộc: Không biết tại sao, rõ ràng bầu không khí rất nghiêm túc, nhưng vẫn cảm thấy mình có chút sáng lên…
Thích Phi Trần: = 皿 = Nếu không phải ta bây giờ tu thân dưỡng tính, nhất định phải chém hai người này
Duẫn Mộc: … Chém?
Thích Phi Trần: Tướng quân của ta rốt cuộc ở nơi đâu _(:з” ∠)_
Duẫn Mộc: …
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.