Từ khi Thiết Ngưu trở về, Lâm Thu Ngôn ra ngoài đều có người chuyên bảo vệ, biết Lâm Thu Ngôn say xe, cũng chuyên môn tìm thuộc hạ tin cậy thuộc hạ mỗi ngày làm phu kéo xe kéo cậu đi đi về về. Đối với điều này Lâm đại thiếu gia tuy trong lòng có mười vạn không muốn, cũng không có từ chối.
"Chào Lâm thiếu gia." Phu xe là một hán tử dáng người khôi ngô, nhìn thấy Lâm Thu Ngôn một mực cung kính vấn an.
"Ừm, Chào cậu. Đi Lâm thị công ty bách hóa." Lâm Thu Ngôn khẽ gật đầu ra hiệu, lạnh nhạt nhưng không mất đu lễ phép.
Không biết là không phải là bởi vì nguyên nhân trong lòng, bây giờ câuh cảm thấy xe kéo này ai kéo cũng không bằng Chung Bùi Viễn!
Xe kéo chuyển qua một góc đường, bỗng nhiên một bóng người lập tức gây chú ý của Lâm Thu Ngôn.
"Dừng một chút!" Cậu vẫy vẫy tay với phu xe, sau đó lẳng lặng mà nhìn ở khoảng cách không tính quá xa người kia có chút quen thuộc.
Người kia tốc độ đi bộ cực nhanh, đi tới một quán cà phê, cẩn thận quan sát xung quanh, sau đó mới lén lén lút lút vào cửa.
Lâm Thu Ngôn cau mày xuống xe.
Tuy rằng người kia ăn mặc biết điều, còn mang theo mũ cùng khăn quàng cổ ngụy trang, có điều lấy hiểu biết của cậu với người kia hiểu, chăm chú nhìn bóng người, cậu liền có thể xác định nam tử vừa rồi là Lâu Cảnh.
Lâm Thu Ngôn hiện tại nghi hoặc vạn ngàn, nhưng cậu không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-can-vi-kinh/2037122/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.