*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
"Đến rồi." 
Xe ô tô màu đen dừng ở trước cửa sắt lớn, Thiết Ngưu vừa định ôm người xuống xe, Lâm Thu Ngôn liền cởi áo vest, vung tay ném qua. 
"Mặc vào đi. Quần áo không chỉnh tề tiến vào Lâm gia quá vô lễ." 
Thiết Ngưu nhìn tiểu thiếu gia một chút, mặt có hơi khó chịu, không nói hai lời trực tiếp khoác lên. 
Nam nhân vóc người cao lại to, đối với hắn mà nói áo Lâm Thu Ngôn thật sự là quá nhỏ và chật, trên cánh tay bắp thịt đều lồi đi ra, lộ ra một mảnh cơ ngực rắn chắc. 
Lâm tiểu thiếu gia ngắm vài cái mới hất cằm lên duỗi hai tay ra. 
Thiết Ngưu khom lưng đem người ôm lấy, còn nhân cơ hội cắn một cái ở vành tai tinh xảo, sau đó trên mặt bình tĩnh nói với Lâu Cảnh trong xe nói: 
"Lâu tiên sinh cảm ơn cậu" 
"Không, không, không có gì." 
Nhìn bắp thịt màu mật ong của nam nhân, Lâu Cảnh không tự nhiên đáp lại. Mãi đến tận khi hai người xuống xe mới vội vàng đuổi theo, nói: 
"Tôi không yên lòng A Ngôn, tôi muốn ở lại với cậu ấy." 
Thấy Lâm Thu Ngôn không có phản đối, Thiết Ngưu cũng không tiện nói gì, ôm người sải bước tiến vào cửa lớn Lâm gia. 
"Đây là làm sao!? Thu Ngôn con làm sao vậy!" 
Lâm phu nhân thấy tiểu nhi tử nhà mình bị người ôm đi vào, trong lòng sợ hãi, sốt ruột nhào tới. 
"Mẹ, con không sao." 
Lâm Thu Ngôn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-can-vi-kinh/105160/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.