Chương trước
Chương sau
Hội Yoriga ngồi ở nhà ăn lầu hai dùng cơm, thấy Justu bỏ đi xuống lầu đều ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ cảm thấy dạo này hành vi của anh quá khác thường, cứ như ăn phải thuốc súng, đụng nhẹ là nổ.
Yoriga xé nhỏ bánh mì trên bàn, ném vào súp kem để ngấm, rồi nói đùa: "Có trời mới biết có phải do Justu sắp đến kỳ động dục nên vào trạng thái hưng cảm sớm không, đúng ra cậu ấy nên nhân lúc còn sớm tìm trùng đực giải tỏa mới hợp lý."
Antony không cho là khả thi: "Điện hạ luôn ghét cay ghét đắng trùng đực, sao có thể để bọn họ đến gần mình được."
Yoriga rất nhạy cảm với tin sốt dẻo, nghe vậy bèn sờ cằm, ra vẻ cao thâm nói: "Lúc trước là bất khả thi, cơ mà bây giờ thì không chắc đâu, cũng đâu phải mấy cậu chưa gặp vị các hạ kia đâu, phàm là trùng cái đều sẽ động lòng thôi."
Cậu ta nói đến là mông lung mơ hồ, mấy quân thư còn lại còn chưa kịp dò hỏi là ai thì phía sau chợt vang lên một giọng nói lành lạnh, bọn họ hoảng hồn, theo bản năng ngồi thẳng tắp –
"Xem ra dạo gần đây mấy cậu nhàn lắm, không thì sao lại có thời gian ngồi đây nói bậy được?"
Justu vừa lên lầu đã nghe bọn họ bàn tán sau lưng mình, ánh mắt anh đảo qua chiến hữu ngồi quanh bàn, mặt mày u ám, hơi bất ngờ với tinh thần hóng chuyện của bọn họ.
Yoriga không thèm sợ anh: "Justu thân mến à, này không gọi là bàn chuyện hóng hớt, này gọi là quan tâm đến hạnh phúc cả đời cậu đấy...... Mà nói chứ sao cậu lại lên đây, còn bê nhiều đồ ăn vậy nữa?"
Justu nghe xong càng xụ mặt, anh đặt khay tráng miệng bên tay phải xuống trước mặt họ, sau đó tìm một bàn tròn cạnh đó ngồi xuống: "Chẳng sao cả, lo mấy cậu ăn không đủ no nên cố ý lấy thêm tráng miệng lên."
Yoriga vừa định hỏi cậu mà có lòng vậy hả? Kết quả còn chưa kịp mở miệng, bên tai đã vang một một thanh âm quen thuộc: "Trùng hợp ghê, hóa ra các anh cũng ở trên lầu."
Vừa rồi Lộ Viễn chọn hai món chính dưới lầu định ăn chung với Justu, không ngờ vừa lên lầu đã phát hiện hội Yoriga cũng ở đây, tốt xấu gì thì cũng mới gặp lúc sáng nên hắn bèn lên tiếng chào hỏi.
Mấy quân thư kia thấy Lộ Viễn bê cơm lên, đồng loạt sửng sốt giây lát, rõ ràng không ngờ hắn sẽ đột ngột xuất hiện, đến lúc phản ứng kịp mới vồn vã kéo ghế đứng dậy, dồn dập cúi người với hắn thực hiện lễ thăm hỏi của quý tộc: "Buổi trưa tốt lành, các hạ."
Đa phần bọn họ đều có xuất thân vượt trội, thật ra không cần phải làm đến mức đó, nhưng lại không chịu nổi dụ dỗ đến từ vẻ ngoài xuất sắc của Lộ Viễn, trong lòng bọn họ đều hơi rục rà rục rịch, muốn để lại ấn tượng tốt với hắn.
Tay Lộ Viễn bê khay cơm, không tiện đáp lễ, chỉ có thể lịch sự gật gật với họ: "Buổi trưa tốt lành."
Yoriga nhìn Justu bên cạnh, lại nhìn Lộ Viễn, mơ hồ ngửi được mùi gian tình, cậu cố ý hỏi: "Ngài đến dùng cơm trưa ư? Nếu không ngại thì có thể ngồi cùng nhau."
Tính Lộ Viễn không phải kiểu dây dưa không dứt khoát, cũng không có đam mê chơi trò mập mờ với người khác, dưới cái nhìn chăm chú của bốn năm đôi mắt, hắn mở miệng từ chối thẳng thừng: "Không cần đâu, tôi ngồi bàn bên là được, mấy anh ăn tiếp đi, đừng lo cho tôi."
Hắn nói xong đặt khay đồ ăn trước mặt Justu, sau đó ngồi xuống đối diện anh, trùng cái khác thấy vậy làm sao còn gì không hiểu, bọn họ thầm kinh ngạc, không lẽ vị các hạ này thích Justu??
Justu từ đầu đến cuối không nói một lời, anh chỉ ngồi đó làm người ngoài cuộc quan sát mọi hành động của Lộ Viễn, thấy hắn ngồi xuống đối diện mình mới cười như không cười lên tiếng: "Các hạ, tôi không thể không nói anh vừa đưa ra quyết định sai rồi, mà quyết định này rất có thể làm anh mất ít nhất bốn trùng mê đắm anh trở lên."
Lộ Viễn dùng nĩa khảy khảy thức ăn không rõ hình dạng trong khay, ăn bừa hai miếng, thuận miệng hỏi: "Vậy liên quan gì đến chuyện tôi mời cậu ăn cơm?"

Nghe xong, huyệt Thái Dương của Justu nhảy thình thịch, nghiến răng nhả từng câu từng chữ: "Không phải anh mời tôi, là tôi mời anh!"
Bữa cơm này là anh trả tiền!!!
Anh trả tiền!!!
Lộ Viễn chớp chớp mắt với Justu, nghĩ thầm ai bảo thẻ sao ở trùng tộc nhìn giống nhau như đúc: "Suỵt, tôi biết cậu không keo kiệt đến thế, bạn bè cả, sao phải tính toán chi li."
Justu nghe vậy ngẩn người, ngay sau đó cười nhạo thành tiếng: "Bạn bè? Từ trước đến nay tôi không bao giờ kết bạn với trùng đực."
Lộ Viễn rất phóng khoáng: "Vậy cậu cứ xem tôi như trùng cái là được, tôi không ngại."
Lộ Viễn đúng là hết chuyện nói đi nói cái dở, Justu nghe xong dùng ánh mắt lạnh buốt nhìn hắn, suýt bẻ cong cả nĩa trong tay: "Anh nghiện giả vờ làm trùng cái hả?"
Lộ Viễn khó hiểu: "Nghiện giả vờ là sao? Trước giờ tôi chưa từng giả làm trùng cái."
Justu hạ giọng nhíu mày nói: "Nhưng hôm qua anh không hề nói với tôi anh không phải là trùng cái."
Lộ Viễn nhún vai: "Nhưng trước giờ tôi cũng không nói với cậu tôi là trùng cái mà."
Justu chán nản: "Anh có chắc là hôm nay anh đến gặp tôi nhận lỗi không?"
"Chuyện đương nhiên," Lộ Viễn cúi người đến gần bàn, ý bảo anh nhìn quần áo ướt đẫm trên người hắn, "Tôi lo đến trễ nên cố chạy xong 20 vòng nhanh nhất có thể, số trùng đực kia còn đang bị phạt chạy ở sân thể dục kìa."
Justu nghe vậy nhìn Lộ Viễn từ trên xuống dưới, thấy tóc và quần áo hắn đều mướt mồ hôi, đúng thật là bằng chứng vừa vận động mạnh xong, giọng điệu anh mới hơi chút ôn hòa lại, song vẫn mang theo vài phần hoài nghi: "Nên là anh bị phạt chạy thật?"
Lộ Viễn vặn lại: "Chẳng lẽ cậu cho là tôi cố tình lừa cậu à?"
Justu hừ một tiếng từ mũi, nghiêng đầu dời tầm mắt sang nơi khác: "Chuyện không ai biết được."
Trong lòng cũng đã tin hơn nửa.
Tuy rằng cả người Lộ Viễn toàn là điểm đáng ngờ nhưng tính cách xem như ngay thẳng chính trực, đêm qua lúc ngủ nhờ cũng không thừa dịp trục lợi, trừ việc thích xem phim AV hơi hạ lưu thì không tìm được thói xấu nào.
Sallylandfar chưa từng xuất hiện trùng đực kỳ lạ như hắn.......
Justu nghĩ đến đây không khỏi hơi mất tập trung, đến lúc khó khăn lắm mới tập trung được lại phát hiện Lộ Viễn nhìn chăm chăm cổ tay anh, bèn nhướng mày mặt không biểu tình hỏi: "Anh nhìn gì đấy?"
Lộ Viễn tò mò chỉ chỉ quang não mini trên cổ tay anh: "Cái đó là công cụ liên lạc của các cậu hả?"
Hôm nay lúc bị phạt chạy, Lộ Viễn phát hiện một vấn đề chí mạng, đó là hắn không có di động, mà công cụ liên lạc của trùng tộc hình như là cái thứ na ná đồng hồ đeo tay kia.
"Anh nói quang não ấy ư?"
Justu tháo quang não trên tay đưa cho Lộ Viễn xem, sau khi anh trả lời khẳng định, biểu tình trên mặt chợt trở nên cực kỳ quái lạ: "Không phải trước giờ anh chưa từng dùng thử thứ này chứ?"
Lộ Viễn lẳng lặng nhìn anh: "Tôi mất trí nhớ."
Cậu không thể trông mong một người đến giới tính còn quên vẫn nhớ mấy thứ hàng như quang não được.
Justu: "...... Được rồi."
Lộ Viễn thấy mình cần mua một cái quang não: "Gần đây có trung tâm thương mại không?"
Justu thẳng tay đâm chết giấc mơ của hắn: "Rất xin lỗi, căn cứ quy định của học viện, nếu không phải trong kỳ nghỉ thì học sinh không thể tự tiện ra vào, trừ khi có phê duyệt riêng của viện trưởng."

Lộ Viễn không tin: "Vậy sao hôm qua cậu ra ngoài được?"
Justu nghe xong khựng lại, sau đó nâng mắt nhìn Lộ Viễn, đầu ngón tay hờ hững khảy khảy, cười như không cười nói: "À, vì ủy ban kỷ luật canh cửa chính học viện, ngài hài lòng với đáp án này chứ?"
Anh thân là hội trưởng ủy ban kỷ luật, muốn ra khỏi viện là chuyện cần một giây thôi.
Lộ Viễn rất hài lòng, quả nhiên có quan hệ đúng là khác biệt, hắn thấy Justu ăn cũng xong xuôi bèn kéo ghế đứng dậy nói: "Vậy là dễ rồi, đi thôi."
Justu ngớ người: "Đi đâu cơ?"
Lộ Viễn nói như lẽ dĩ nhiên: "Đi trung tâm thương mại ấy."
Justu nheo mắt: "Tôi nói dẫn anh đi trung tâm thương mại bao giờ?!"
Anh còn chờ Lộ Viễn đến nài nỉ anh đây.
Lộ Viễn cực kỳ nghi ngờ tên lòng dạ hẹp hòi Justu này vẫn còn đang giận, hắn khoanh tay, dựa lưng vào bàn nói: "Là anh em tốt cả, chẳng lẽ chút chuyện nhỏ này mà cậu cũng không giúp?"
Justu cười lạnh một tiếng, cảm thấy cuối cùng mình cũng tóm được điểm yếu của Lộ Viễn. Anh bắt chéo chân ngả người vào ghế, một tay chống cằm, một tay nhẹ nhàng gõ vào tay vịn, dù bận vẫn thong dong nói: "Tôi hỗ trợ thì cũng được thôi, anh năn nỉ tôi đi, biết đâu tâm trạng tôi tốt sẽ dẫn anh ra ngoài."
Lộ Viễn nhìn chằm chằm anh: "Cậu muốn tôi năn nỉ cậu?"
Justu nhướng mày, không tỏ ý kiến.
Lộ Viễn nghĩ thầm tôi năn nỉ cậu cái quần què: "Không giúp thì thôi, tôi tự trèo tường đi."
Hắn là côn đồ ngày ngày trốn học đánh nhau, chẳng lẽ lại bị cái trường nát này nhốt à? Đúng là xúc phạm lớn nhất kiếp hành nghề của hắn.
Lộ Viễn nói xong vắt áo khoác lên người rồi quay lại đi thẳng xuống lầu, bóng dáng muốn bao nhiêu phóng khoáng có bấy nhiêu phóng khoáng.
Sắc mặt Justu khẽ thay đổi, anh không ngờ Lộ Viễn lại không theo kịch bản như vậy, khi phản ứng lại mới vội vàng đứng dậy đuổi theo, đi sau hắn lắp bắp nói: "Tôi cảnh cáo anh, trèo tường bị ủy ban kỷ luật bắt sẽ bị trừ điểm đấy!"
Lộ Viễn rất tự tin: "Bọn họ không bắt được tôi đâu."
Hắn vừa dứt lời, bả vai đã bị kéo căng, cổ tay bị Justu nắm chặt, bên tai vang lên âm thanh trầm thấp ngầm có ý cảnh cáo của đối phương: "Các hạ, tôi cho là ngài quên rằng tôi cũng là thành viên của ủy ban kỷ luật."
Tôi bắt được anh --
Lúc Lộ Viễn quay lại nhìn Justu đã đọc được một câu chói lọi như vậy từ đôi mắt đỏ sậm của anh, hắn rũ mắt nhìn Justu đang nắm chặt tay mình, hơi hơi nhướng mày: "...... Nhưng tôi còn chưa trèo mà."
Thật ra hắn muốn nói là nắm tay trước mặt công chúng như vậy hình như không ổn lắm đâu?
Justu ngẩn ra, chậm chạp nhận ra nơi này là nhà ăn, anh rút phắt tay như bị điện giật. Đón cái nhìn chằm chằm của Lộ Viễn, anh xấu hổ ho khan một tiếng, định che giấu hành động vừa rồi của mình: "Chờ đến lúc anh trèo thì muộn rồi."
Nói xong anh dừng một chút, vô thức nhíu mày rồi thỏa hiệp nói: "Đi thôi, tôi dẫn anh ra ngoài."
Justu nói xong cứ như sợ Lộ Viễn truy hỏi, ngay lập tức xoay người đi đến cửa, bước chân vội vàng vô tình để lộ vài phần luống cuống.
Lộ Viễn đã sớm đoán được anh miệng dao găm bụng bồ nam mô, hắn nhướng mày, cất bước theo sau.
Badelaire là học viện quân sự, quy định khó mà không nghiêm khắc, Lộ Viễn vừa đi tới cửa đã thấy gần đó toàn là quân thư ôm súng canh gác, ra vào đều cần phải kiểm tra giấy tờ, đến cả con ruồi còn khó bay ra chứ đừng nói đến leo rào.
Justu thậm chí còn cố ý liếc Lộ Viễn một cái, ngữ khí lành lạnh nói: "Có lẽ vừa rồi tôi không nên cản ngài, tôi rất tò mò ngài định trèo tường thế nào đây."

Lộ Viễn cong ngón tay khớp xương rõ ràng, làm động tác cầm súng, sau đó cách lớp quân phục ấn vào sau eo Justu, cười như không cười nói: "Vậy hửm? Nhưng giờ tôi không cần trèo nữa rồi, tôi có thể bắt cóc cậu ra ngoài mà Justu."
Nói xong hắn im lặng mấp máy môi, thậm chí còn ghé vào tai Justu nhả một tiếng: "Bằng!"
Cơ thể Justu cứng đờ, anh cảm thấy một cơn ngứa ran len lỏi từ nơi Lộ Viễn ấn vào tỏa ra khắp toàn thân, ngay cả đứng cũng khó khăn, trùng văn sau cổ tựa như bị lửa thiêu, nóng đến nỗi khiến hô hấp anh rối loạn.
"!!!"
Justu quay lại tức tối nhìn đầu sỏ gây tội: "Rốt cuộc anh có muốn ra ngoài không?"
Lộ Viễn cam chịu giơ tay: "Được rồi, tôi đầu hàng."
Justu bất giác đưa tay sờ gáy mình, lặng lẽ nhíu mày, anh không chắc trên xe còn dư thuốc ức chế không. Anh dẫn Lộ Viễn ra khỏi học viện, lập tức đến chỗ xe bay đậu ven đường, sau đó mở tự động dẫn đường lái đến trung tâm thương mại.
Lộ Viễn thấy Justu điều khiển xe bay, bỗng nhiên hơi tò mò mấy thứ khoa học công nghệ ở trùng tộc: "Cái này có chức năng tự động lái không?!"
Justu đang rất lo lắng vì sau gáy nóng rực nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì, vẫn là cái vẻ xụ mặt bình tĩnh kia: "Có."
Lộ Viễn: "Vậy sao cậu không xài?"
Justu: "Tự động lái tốn năng lượng lắm mà lại không cần thiết."
Lộ Viễn nghe vậy bèn "Ồ" một tiếng, không nói nữa mà nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, ngắm nhìn từng tòa nhà cao tầng hình dáng kỳ dị bên ngoài, hắn lại không biết rằng trong không gian đóng kín của xe tràn ngập hơi thở giống đực của hắn đã tạo thành kích thích khó có thể tưởng tượng với một trùng cái đang đến gần kỳ động dục, đôi mắt đỏ của Justu dần tối lại, anh thậm chí còn khó giữ vững được tay lái.
Cuối cùng Justu không chịu được nữa, anh nhíu mày lấy một bình nước hoa, sau đó xịt loạn trong xe một lượt, cố gắng che bớt mùi hương trên người Lộ Viễn.
Lộ Viễn bị mùi hương nồng nặc hun đến mức ho khan, cả thở cũng không thở nổi, hắn che mũi cau mày nhìn Justu, không thể lý giải nổi hành động khó hiểu của đối phương: "Cậu xịt gì đấy?"
Động tác của Justu cứng đờ lại: "...... Nước hoa."
Lộ Viễn chỉ thấy cái mùi này xộc thẳng lên đầu, hắn khó bề tưởng tượng mà hỏi lại: "Cậu có chắc không phải thuốc diệt côn trùng không đấy?"
Justu nhíu mày nhìn hắn: "Thuốc diệt gì cơ?"
Lộ Viễn: "......"
Hắn quên, trùng tộc hẳn là không có mấy thứ hàng như thuốc diệt côn trùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.