Lộ Viễn không biết trùng đực trước mặt là công tước Munch nên chỉ coi như đối phương đến kỳ mãn kinh, hắn triệt để tuân thủ truyền thống kính già yêu trẻ không để trong lòng. 
Hắn đến cửa phòng thượng tướng Saffir sau đó vươn tay gõ cửa, chờ đến khi bên trong truyền ra tiếng "Mời vào" mới đẩy cửa vào phòng. 
Lộ Viễn có bóng ma tâm lý với mấy nơi như văn phòng giáo viên, thời còn đi học hắn thường bị gọi lên phòng phạt đứng mời phụ huynh do đánh nhau, nhất là lúc này hắn còn đang vào phòng viện trưởng. Vậy nên dù vẻ mặt thượng tướng Saffir có tử tế đến đâu thì hắn vẫn có cảm giác bức rức toàn thân, hắn kéo ghế ngồi xuống đối diện nói: "Chào thầy, em đến lấy chứng nhận nhập học ạ." 
Thượng tướng Saffir vừa chứng kiến cảnh công tước Munch khóc lóc la lối thì cảnh tượng bỗng chốc chuyển thành bộ dạng "bình thản điềm đạm" của Lộ Viễn, dù ông đã trải qua gió táp sa cũng không kiềm được cảm khái một câu khác biệt giữa trùng đực với trùng đực quả là lớn quá: "Các hạ, ngài đúng giờ thật đấy, tôi còn tưởng ngài sẽ đến muộn một chút." 
Ông nói xong lấy túi hồ sơ đã chuẩn bị sẵn gần đó đưa cho Lộ Viễn: "Đây là thông tin thân phận của ngài, chứng nhận nhập học và chứng nhận công dân đều có trong đó, ngoài ra còn một tấm thẻ sao dùng để thanh toán chi phí ăn mặc ở đi lại trong thời gian ngài ở học viện." 
Lộ Viễn mở hồ sơ ra xem, kết quả phát hiện thượng tướng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-toc-toi-den-tu-phuong-xa/1850880/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.