Chương trước
Chương sau
Chuyện là vào một buổi sáng đẹp trời đầy nắng, chú chó nhỏ ăn nằm ở dề nhà Lưu Vũ bấy lâu nay vươn vai thở dài, nó cảm thấy người mình thích thật đáng yêu, thích anh ấy quá đi mất. Sau đó nó ngồi phơi nắng ngoài ban công nhớ về thời điểm mình làm người, haizz, muốn trở về những ngày tháng ấy rồi.
"Bùm!"
Châu Kha Vũ ngơ ngác nhìn đôi chân ngắn cũn của mình, ơ không, đây là tay người!
Châu Kha Vũ vui mừng, phấn khích, điên cuồng!
Hắn đứng dậy, một cơn gió thổi qua khiến hắn rùng mình, lúc này Châu Kha Vũ mới nhận ra mình đang khoả thân. Hắn nhìn quanh một vòng và quyết định sẽ lén mặc trộm quần áo của Lưu Vũ.
Không được, mình là người lịch sự làm gì cũng phải quang minh chính đại, không thể lén mặc mà hắn sẽ trực tiếp lấy luôn!
Vì vậy khi người đại diện mở cửa nhà, anh nhìn thấy một Châu Kha Vũ hoàn toàn mới mẻ. Ngài ảnh đế - người chỉ có 3 màu trắng, đen, ghi trong tủ đồ mà giờ đây lại mặc một cái sơ mi vừa nhỏ vừa loè loẹt, nhìn chẳng khác nào sơ mi sát nách. Người đại diện vô cùng lạ lẫm nên anh nhanh chóng ném túi quần áo cho hắn để chuẩn bị rời đi. Tuy nhiên, trước khi cửa đóng người đại diện đột nhiên nhớ ra, ngài ảnh đế trở lại thành người như thế nào vậy?
Bản thân Châu Kha Vũ cũng không biết nguyên nhân đột nhiên mình trở lại thành người, cũng không biết khoảng thời gian này kéo dài được bao lâu, càng không biết thời điểm trở lại thành người lần tới. Người đại diện lại hỏi: "Cậu và Lưu Vũ quen nhau chưa vậy?"
Châu Kha Vũ lắc đầu nói chưa.
Người đại diện oán giận rời đi, mang tâm trạng không khác gì thần tình yêu lúc trước.
Châu Kha Vũ bĩu môi: "Đâu phải tôi không muốn đâu! Chỉ là tôi không biết nói ra như thế nào. Đúng là thà làm chó còn hơn, thoải mái..."
"Bịch!"
Túi quần áo rơi xuống đất tạo ra âm thanh, Châu Kha Vũ vội vàng thoát khỏi lớp quần áo bao trùm lên mình.
Hắn lại biến thành cún rồi!
Châu Kha Vũ đột nhiên nảy ra ý tưởng. Hắn thầm nghĩ "Tôi muốn trở thành người". Âm thanh quen thuộc vang lên, hắn biến thành người. Châu Kha Vũ lại thầm nghĩ "Tôi muốn biến thành chó", vẫn âm thanh đấy, hắn trở thành chó.
Hay thật, khả năng này tuyệt vời quá đi mất. Châu Kha Vũ phấn khích giấu túi đồ, bản thân làm cún vui vẻ lăn lộn trên giường Lưu Vũ cả ngày không chán.
Cuối ngày Lưu Vũ về nhà đã giáo huấn nó một trận, căn bản là lông chú chó con rụng đầy giường.
Gối Đầu lè lưỡi: Hehe
...
Trở về hiện tại, Châu Kha Vũ vô cùng lo rằng Lưu Vũ sẽ vứt túi đồ này đi, hắn vội vàng chạy tới ôm lấy túi đồ, Lưu Vũ ngạc nhiên: "Gối Đầu đừng động vào mấy cái này, toàn đồ đắt tiền thôi đó. Tao không biết mình mua chỗ quần áo này từ khi nào, cũng chẳng hiểu sao nó lại rộng như vậy, nhưng mày đừng nghịch hỏng đấy nhé." Châu Kha Vũ nghiêng đầu khó hiểu, Lưu Vũ lại nói tiếp: "Chúng ta có thể mang quần áo đi quyên góp cho những người cần nó, nhưng đợi tới tuần sau nhé Gối Đầu, đến tuần sau bên đấy mới mở cửa."
Châu Kha Vũ vô cùng may mắn, hắn nhìn Lưu Vũ mồ hôi nhễ nhại nên vội vàng chạy tới bên bàn gặm bịch giấy đưa cho anh rồi đẩy thùng rác lại gần cho Lưu Vũ vứt đồ. Lưu Vũ sờ đầu khen ngợi chó con rồi tiếp tục dọn dẹp lại phòng ốc. Đến khi xong xuôi đã qua 1 giờ chiều, anh ăn cho qua bữa thì phát hiện sữa của Gối Đầu nhà mình đã hết, vì vậy anh nhéo mặt nó rồi nói: "Ở nhà trông nhà ngoan ngoãn vào đấy, tao ra ngoài mua sữa cho mày đây."
Nói xong anh hôn lên mặt chú chó rồi còn xoa xoa lỗ tai nó, Châu Kha Vũ bị hành động bất ngờ này làm cho xấu hổ nên mặt đỏ bừng, cũng may đã có bộ lông trắng muốt này che đi sự ngại ngùng này nên mới không bị phát hiện.
Nửa tiếng sau khi Lưu Vũ đi ra ngoài, bầu trời trong xanh đã bị thế chỗ bởi những đám mây đen, trời bắt đầu đổ mưa không dứt. Châu Kha Vũ đột nhiên nhớ tới Lưu Vũ ra ngoài không mang ô, hắn luống cuống vội vàng đến mức hoàn toàn quên mất mình có thể trở thành người theo ý muốn của bản thân. Châu Kha Vũ nhảy mấy lần cũng không mở được cửa, đến khi ngồi xổm nghĩ ngợi mới nhớ ra mình có thể trở thành người nên lại vội vàng về phòng ngủ lấy túi quần áo, ai dè chưa kịp làm gì đã thấy tiếng cửa mở.
Lưu Vũ toàn thân ướt như chuột lột, Châu Kha Vũ đau lòng chạy tới, đi được nửa đường nhớ ra đáng nhẽ mình phải đưa khăn tắm cho anh ấy lau người mới đúng, vì thế chân nhanh chóng chạy vào phòng tắm. Lưu Vũ dường như hiểu được suy nghĩ của chú chó, anh nói:
"Không cần đâu, giờ tao vào tắm luôn."
Cửa phòng tắm đóng lại, Châu Kha Vũ cảm thấy vô cùng khó chịu khi nghĩ đến khuôn mặt tái nhợt của anh. Hắn cứ đi loanh quanh trước cửa, chỉ hận không thể biến thành người để nấu cho anh bát nước gừng uống cho ấm. Lưu Vũ tắm xong đi ra chứng kiến cảnh tượng chú chó đi đi lại lại thở ngắn thở dài mà bật cười.
Đáng yêu thật đấy.
Lưu Vũ bế chú chó nhỏ lên, vừa ôm chân nó vừa đi về phía cửa, anh cất thùng sữa đi, sau đó tự nấu cho bản thân một bát trà gừng. Ảnh hưởng của mưa bão khiến nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống, Lưu Vũ mơ màng nhìn TV. Nhiệt độ cơ thể của Gối Đầu rất ấm, anh ôm nó trong lòng như đang đeo một chiếc găng tay ấm áp. Khóe miệng Lưu Vũ khẽ cong lên, anh đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu chú chó.
Buổi tối trước khi đi ngủ anh phát hiện túi quần áo đang nằm dưới đất, còn có vài món đồ rơi ra ngoài. Lưu Vũ nhíu mày nhưng cũng không còn tâm tư nghĩ ngợi nữa, anh xếp gọn đặt về chỗ cũ. Giờ đây đầu óc Lưu Vũ hơi choáng váng, ahh chóng mặt đến mức muốn nhanh nhanh quay lại giường nằm nghỉ, nhưng còn chưa kịp lên giường thì ngã xuống.
Trong cơn mê, dường như anh thấy một ai đó, mà người đàn ông đang khoả thân này lại giống Châu Kha Vũ.
..
Thật ra Lưu Vũ có một bí mật.
Anh thích Châu Kha Vũ.
Từ lần đầu tiên gặp mặt anh đã bị Châu Kha Vũ thu hút, nhất là khi đôi mắt ấy nhìn về phía anh. Đối với anh mà nói hắn chẳng khác gì một dòng xoáy mà anh chỉ cần không để ý một chút thì sẽ bị cuốn vào đấy. Thật ra Lưu Vũ chưa theo đuổi thần tượng lần nào, tới khi đưa Miên Miên đến phim trường ý định ấy mới nhen nhóm trong anh, bởi vì anh đã gặp được một ngôi sao đáng giá.
Lưu Vũ đã xem hết tất cả những bộ phim Châu Kha Vũ từng đóng. Anh thậm chí còn ngồi viết lưu loát cảm nhận về từng bộ phim tới hơn 3000 từ, viết xong còn thắc mắc sao ngày ấy viết luận văn tốt nghiệp lại khó thế nhỉ. Nói tóm lại, Lưu Vũ đã tự đào hố và không có lối lên.
Mỗi lần đón Miên Miên, Lưu Vũ lại nhìn trộm Châu Kha Vũ, anh chỉ ôm tâm tư nhỏ xíu xiu thôi vì sợ hắn bắt gặp. Mỗi lần trợ lý của Châu Kha Vũ đưa đồ ăn vặt qua đây anh vui đến mức ăn hết không để thừa lại cái gì. Đôi khi Miên Miên đến ăn ké một miếng cũng bị anh vô tình đẩy ra.
Nhưng điều khiến Lưu Vũ rung động nhất là những gì Châu Kha Vũ nói trong lần đầu gặp mặt.
"Đó cũng là con của chúng ta mà."
Rung rinh quá đi mất!!! Lưu Vũ xấu hổ đến mức tai đỏ bừng nhưng gương mặt thì tỏ vẻ chẳng có gì đáng ngại, anh còn nhanh chóng giải vây cho Châu Kha Vũ nữa.
Lưu Vũ xấu hổ đến mức lỗ tai đỏ bừng, nhưng trên mặt vẫn không tỏ rõ thái độ.
Châu Kha Vũ đẹp trai lắm, mắt, mũi, môi, thậm chí cả yết hầu, tất cả đều vô cùng hoàn hảo.
Nếu mà được yêu đương với hắn thì thích nhỉ... Lưu Vũ nghĩ.
Thế nhưng Lưu Vũ rất nhát gan, anh chỉ dám thích thầm người ta thôi. Thời gian trên phim trường lâu như vậy cũng không dám bắt chuyện với Châu Kha Vũ, nói gì đến chuyện hỏi phương thức liên hệ cơ chứ.
Trong cơn mơ màng Lưu Vũ cảm thấy trán hơi lạnh rồi nghe thấy bên tai có người nói chuyện với âm thanh nhẹ nhàng. Sau đó anh cảm nhận được môi mình chạm vào một thứ gì đó mềm mại và có chất lỏng chảy vào miệng mình.
Đắng quá!
Lưu Vũ muốn trở mình né tránh nhưng bị đối phương giữ chặt bắt uống hết cái thứ đắng ngắt kia. Lưu Vũ tiếp tục mê man ngủ thiếp đi.
Châu Kha Vũ nhìn Lưu Vũ và xác nhận nhịp thở của anh đã ổn định thì hắn mới biến trở về hình dáng chó con.
Không ổn rồi, phải bình tĩnh.
Mình thế mà, thế mà dám hôn Tiểu Vũ.
...
Khi Lưu Vũ tỉnh dậy, Liu Yu đứng dậy, anh thấy một cái ly trên bàn cạnh giường, nước bên trong đã lạnh. Lưu Vũ hốt hoảng nhớ tới đêm qua dường như có người chăm sóc mình, tuy hơi vụng về nhưng có thể thấy đối phương rất để tâm.
Nhưng mà, Lưu Vũ vô cùng sợ hãi.
Nếu cảm giác này là thật thì có nghĩa là có một người đang trốn trong nhà của anh, theo dõi anh từ trong bóng tối.
Lưu Vũ rùng mình, anh nhanh chóng đặt mua mấy cái camera loại nhỏ.
Thảo nào mỗi lần về nhà anh đều cảm thấy kỳ lạ như là, nước nóng trong ấm lúc nào cũng có, cả tuần chỉ lau nhà một lần nhưng lại không bị bẩn. Còn một lần khác, Lưu Vũ nhớ rõ quần áo anh để trong máy giặt quên chưa phơi, ấy vậy mà khi về đến nhà thì quần áo đã khô cong. Những chuyện nhỏ nhặt như thế này, Lưu Vũ mím môi, anh từng tưởng rằng do mình mệt quá nên làm lúc nào cũng không nhớ, hoá ra là có người ở trong nhà anh.
Nhưng sao Gối Đầu không có biểu hiện gì khác thường nhỉ?
Hay là người kia uy hiếp nó nên nó cũng đã quen với sự uy hiếp này rồi?
Lưu Vũ lại mím môi sau đó xuống giường. Những thứ anh đặt mua đã được ship tới, Lưu Vũ nhanh chóng đặt nó vào những góc khuất trong nhà. Anh ôm Gối Đầu ra ngoài rồi một tay bế nó một tay mở điện thoại theo dõi, thế nhưng nhìn cả tiếng cũng chẳng thấy ai.
Lưu Vũ ngẩn người, đáng ra phải có người xuất hiện chứ nhỉ, hay anh suy luận sai rồi? Nói không chừng giấc mơ chân thật quá khiến anh sinh ảo giác. Lưu Vũ liếm môi rồi về nhà, thôi có gì khi chuyển nhà chọn chỗ nào an toàn hơn chút cũng được.
Buổi tối Lưu Vũ ôm chó con về phòng tiện tay khoá trái cửa. Châu Kha Vũ nghi ngờ nhìn hành động của anh, hắn cảm thấy hôm nay Lưu Vũ rất lạ, một chút động tĩnh thôi cũng làm anh giật mình rồi.
Có thể do anh đang bệnh nên tâm lý còn yếu ớt, Châu Kha Vũ quyết định tối nay phải chăm sóc anh thật tốt.
Cửa hàng thú cưng rất đông khách nhưng đa số chỉ nhìn qua một lúc rồi rời đi. Lưu Vũ cũng không để tâm, một lúc sau anh lấy điện thoại bất giác bấm vào app để kiểm tra camera, và hành động này đã khiến anh phát hiện ra một bí mật động trời.
Có một người đàn ông, người này đang mặc trên mình quần áo mà Lưu Vũ đã gấp gọn gàng để mang đi quyên góp, quan trọng hơn là người này mang gương mặt của Châu Kha Vũ. Lưu Vũ vốn không tin vào mắt mình cho đến khi anh nhìn thấy người đại diện của Châu Kha Vũ đứng trước cửa nhà mình.
Bảo sao anh chưa từng nhìn thấy túi quần áo đấy, hoá ra là của hắn.
Lưu Vũ cảm thấy thế giới thật thần kì, người anh thích thế mà lại ở trong nhà anh. Thậm chí mỗi ngày đều trốn ở nơi nào đó mà quan sát anh nữa. Lưu Vũ mới nghĩ thôi đã thấy không thở nổi, chuyện này khó chấp nhận quá. Khi anh chuẩn bị cất điện thoại đi còn bắt gặp cảnh tượng kì lạ hơn cả lần đầu tiên.
Châu Kha Vũ biến thành chó con.
Mà còn là chú chó con anh vô cùng quen thuộc.
...
Người đại diện đến hỏi xem Châu Kha Vũ có muốn tham gia thảm đỏ hay không, nếu không thì Châu Kha Vũ đã không vô duyên vô cớ trở về hình người như thế này, vì hắn nhận ra bản thân rất thoải mái dưới dáng vẻ của chó con.
Châu Kha Vũ vừa mang quần áo đi cất chợt nghe thấy tiếng mở cửa, hắn hơi bất ngờ rồi nhanh chóng chạy tới cửa làm nũng với Lưu Vũ. Ai ngờ đâu anh nắm gáy và nhấc bổng hắn lên, chú chó "Gâu" một tiếng.
"Chơi có vui không?"
"Gâu?"
"Anh nói, em biến thành cún có vui không?"
!!!
Châu Kha Vũ hốt hoảng. Sao anh ấy lại biết???
Lưu Vũ ngây người ngồi trên sofa, Châu Kha Vũ thay đồ xong bước đến cạnh nhìn anh đang nghịch ngón tay, môi mím chặt.
Cuối cùng hắn quyết định mở miệng kể hết mọi chuyện, tuy Lưu Vũ không đáp lại nhưng dường như anh khẽ cười một tiếng.
"Em có biết lí do mấy ngày hôm nay anh sợ hãi là gì không?"
Châu Kha Vũ sửng sốt.
"Anh cứ nghĩ có một tên biến thái đang trốn trong nhà, mỗi ngày đều theo dõi chúng ta. Điều này khiến anh mới nghĩ thôi đã nổi hết da gà da vịt lên rồi. Anh sợ lắm, cũng thử lắp camera nhưng chắc phát hiện được gì, anh còn chuẩn bị sẵn tâm lý chuyển nhà rồi này."
"Em xin lỗi..." Châu Kha Vũ há miệng định phản bác rồi lại phát hiện ngoài xin lỗi thì mình chẳng thể nói được gì.
Một lúc sau, hắn can đảm đánh tiếng: "Em có thể ôm anh một chút không?"
Lưu Vũ nghi ngờ nhìn Châu Kha Vũ, chưa kịp nói gì đã bị hắn ôm chặt, "Tiểu Vũ, em biết bây giờ không phải lúc nhưng em không thể chịu được nữa."
"Em thích anh, ngay từ lần đầu gặp nhau với đoàn làm phim em đã thích anh rồi. Mới đầu em chỉ thích vẻ bề ngoài của anh thôi, nhưng ở phim trường em nhận ra anh rất dịu dàng, sau đó em lại có cơ hội chứng kiến nhiều mặt tốt đẹp của anh ở nơi này."
"Cuối cùng em thấy càng ngày em càng thích anh, em cũng muốn nói lời xin lỗi vì đã doạ anh sợ."
Lưu Vũ nhỏ giọng nói: "Vậy em có thể biến thành Gối Đầu không?"
"Được."
Nói xong, người một giây trước còn đang ôm anh đã biến thành chú chó nhỏ có bộ lông trắng muốt. Lưu Vũ nghẹn ngào xoa mặt chú chó: "Em... em cho anhmột chút thời gian được không? Thật ra anh cũng thích em từ lần đầu gặp mặt rồi, nhưng anh vẫn thấy chuyện này vô cùng kì diệu. Đến giờ anh vẫn cảm thấy hoang mang lắm, vậy em có thể chờ anh thêm một chút để anh dần quen với em không?"
"Bùm"
Chó con lại biến thành người, Châu Kha Vũ ôm chặt Lưu Vũ, nhịn không được còn hôn một cái lên máM anh.
"Tất nhiên rồi! Tiểu Vũ ơi, em..."
Miệng đột nhiên bị chặn lại, Lưu Vũ nhắm tịt mắt chạm vào môi Châu Kha Vũ.
"Em mặc quần áo vào đi đã!!!"
Thần tình yêu thu hồi phép thuật, vui vẻ nhìn hai người đang quấn quýt trên sofa, sau đó vô cùng hài lòng rời đi.
Thật không dễ dàng để trở thành thần tình yêu!
END
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.