Từ nhà ăn đi ra, Tân Độ bước cẩn thận từng bước, biểu cảm nghiêm túc như sợ bị trộm, sợ bị người ta đòi nợ không bằng; đến tận lúc hắn đóng cửa phòng, chốt hai lần khóa thì mới yên tâm. Sau đó hắn rót trà đưa cho Vu Hạo Nhiên, rồi ngồi xuống đối diện anh, cười khoe răng với người ta, mãi tới khi anh chịu không nổi phải quay đầu sang một bên chịu cười lên mới thôi.
Vu Hạo Nhiên thấy chuỗi hành động này của hắn, liền biết là hắn lại vừa chọc phá người ta rồi, vì thế không cần phiền phức nhiều, anh hỏi thẳng: “Anh với bệnh nhân vừa nãy làm sao thế?”
“Không muốn nói, nói ra sợ là anh sẽ thấy buồn nôn.” – Tân Độ bảo, lắc đầu vẻ vô cùng kinh tởm, như thể chuyện ghê tởm của ai với ai ấy.
Vu Hạo Nhiên không khỏi tò mò: “Không phải người này vừa mới nhập viện sáng nay sao? Chưa gì hai người đã có xích mích với nhau rồi?” Anh nói như kiểu Tân Độ là gà chọi vậy, thấy con gà nào mới là lao đến…….. chiến liền.
“Bác sĩ Vu, từ giờ anh phải tránh xa thằng nhóc kia ra nhé, nó không phải là kẻ đơn giản đâu, thậm chí còn chẳng bằng cầm thú ấy chứ. Anh cố gắng tránh xa nó ra một chút là được.” – Tân Độ nói với vẻ mặt rất ư nghiêm trọng, thậm chí còn xuất hiện cả sự nghiêm túc chưa từng có.
Hắn như vậy khiến Vu Hạo Nhiên càng ngạc nhiên hơn: “Hắn mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, hơi quá khích chút thôi mà, tài liệu của hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-tam-nghien-cuu-nhung-nguoi-khong-binh-thuong/41591/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.