Tân Độ vẫn phải cố gắng nhẫn nhịn chờ ông nội, mãi đến khi sắc trời trở tối ông mới đến.
Vu Hạo Nhiên vốn tưởng rằng ông là một người hoạt bát khỏe mạnh, nghiêm túc quản lý chuyện trong nhà, dù sao Tân Độ mỗi khi đề cập người này đều cắn răng nghiến lợi, rất giống cảnh ông cháu luôn đối đầu nhau.
Khi xe ông cụ từ cửa lớn tiến vào, anh lại thấy ông chạy ra từ chỗ tài xế, vì xe của ông cụ là xe Tenghui (1),mà ông còn mặc bộ quần áo thể thao đen trắng đan xen, nên Vu Hạo Nhiên đương nhiên cho rằng ông lão là một người rất khiêm tốn, thế nhưng không đợi Tân Độ đưa anh đến gần, chợt nghe tiếng ông cụ giáo huấn những người đang đứng gần chiếc xe, sau đó còn có tinh thần ở ngoài xe hăng hái làm một “chương trình phát thanh”, khiến Vu Hạo Nhiên kinh ngạc không ngừng.
“Lão bất tử (*),ông lại sao vậy? Cháu đổi tài xế cho ông nhé?” Tân Độ vừa nói vừa lấy tay ra hiệu bảo những người bị mắng mau chuồn đi, một đám người thấy thế lập tức lấy tốc độ nhanh nhất chuồn khỏi, so với bị gió thổi bay còn nhanh hơn.
(*) Lão bất tử: Ông lão không bao giờ chết (dịch hẳn ra không thuận mồm lắm nên cái này xin phép giữ nguyên Hán việt)
Ông cụ không có ria mép, đầu bóng loáng, lông mày màu xám rất dài, kéo dài tới xương gò má, không hề có dấu hiệu mắt mờ chân chậm của tuổi già,dáng người cũng có cái khí chất ý vị thâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-tam-nghien-cuu-nhung-nguoi-khong-binh-thuong/1861950/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.