Đêm đó, mấy người này sau khi đi “chôn” Đới Đức Thành xong, cũng không có lập tức đi ngủ, nói chính xác hơn thì Tân Độ không để cho bọn họ đi ngủ, mà là bắt bọn họ tới phòng hắn mở đại hội tổng kết lần thứ nhất, nội dung chính của đại hội chính là vấn đề biểu hiện của mọi người hôm nay.
Thật ra nhìn bề ngoài thì kế hoạch lần này không có vấn đề gì quá lớn, thế nhưng, việc này đối với Tân Độ – người tự nhận mình là bình thường duy nhất vẫn cảm thấy trái tim có chút tan vỡ, hắn cảm nhận sâu sắc cảm giác đại khái như là “Đồng đội ngu như heo.”
“Cái tên mặt mũi như heo kia, chú mày qua đây…” Tân Độ ngồi xổm trên cái ghế, mắt cũng lười nhìn, trực tiếp vẫy vẫy tay với Cung Văn Hoa – người còn đang đào “não” bỏ vào trong miệng sau đó nói: “Chú mày biết hôm nay chú mày sai ở đâu không?”
Cung Văn Hoa ăn vui vẻ, vốn không có tâm tư nghĩ ngợi, thẳng thắn lắc đầu tỏ ý không biết.
Hồ Qua không nói chuyện, Đinh Đinh sau khi nghe xong dùng ngón tay vân vê góc áo tức giận nói: “Gã chỉ biết ăn thôi, cái khác gã biết cái đếch gì!”
Tân Độ lạnh lùng liếc sang nhìn cái tên đang dựa hết cả nửa thân người lên người hắn, sau đó khi nhìn vào đũng quần của cái quần đũng thụng màu đỏ (1) của tên kia thì hắn bùng nổ thực sự, liền nặng nề nặn ra vài chữ từ kẽ răng: “Chú mày nếu dám giả bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-tam-nghien-cuu-nhung-nguoi-khong-binh-thuong/1861934/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.