Thang máy cuối cùng cũng lên đến, tôi tỉnh táo lại rồi bước vào, nghe thấy tiếng bước chân đằng sau lưng, biết là có người khác vào cùng nên lúc quay lại tôi tự giác đứng sang một bên rồi vô ý liếc nhìn sang bên đó.
Đúng lúc người đó cũng nhìn qua, có chút ngạc nhiên và vui vẻ trong đôi mắt nhìn thấu sự đời: “Cô Châu?”
Bảy giờ rưỡi sáng, tôi cũng không ngờ mình lại gặp Hứa Kính Đình ở hành lang của tầng đỉnh.
“Xin chào ngài Hứa.”Tôi cũng chào lại ông ấy.
Ông ấy ăn mặc rất thoải mái, một chiếc áo khoác sọc cùng áo len dệt kim màu xám, bên dưới là quần kaki phối với giày Oxford màu nâu, không chỉ ăn gian tuổi mà còn toát lên khí chất tao nhã, trông lịch lãm, ung dung hơn bộ vest tối qua nhiều.
Tôi thầm nghĩ, nếu Trịnh Dị, Dung Tranh mặc vest trông cảm giác thời thượng, kênh kiệu thì vị này đúng là điển hình cho mẫu đàn ông trưởng thành.
“Nhìn bóng lưng thấy giống cô, cứ lo là lại nhận nhầm người.” Hứa Kính Đình nói, đồng thời liếc nhìn bộ đồ của tôi: “Cô Châu hôm qua cũng ở lại Peninsula à?”
So với bộ đồ tinh tế của ông ấy, tôi giống như một đứa trạch nữ* lôi thôi lếch thếch xuống lầu mua đồ vậy. Tôi vo vo áo khoác của mình, cố che bộ đồ mặc ở nhà bên trong, xấu hổ nói: “Không phải ạ, con mang đồ đến cho bạn, sáng đi có hơi vội nên không kịp thay quần áo.”
*trạch nữ: chỉ cô gái suốt ngày chỉ thích nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-so-doc-dac/2531203/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.