Hà Lâm bịt tai lại không muốn nghe thêm nữa. Giờ nhìn mặt cô chắc đỏ như trái gấc. Bắc Từ Hoành thấy vậy cũng không chọc nữa mà lái xe về nhà, suốt chặng đường đi cô không dám nhìn hắn một cái, luôn quay mặt ra cửa sổ.
Vừa vào đến nhà cô đã vọt lên phòng đóng rầm cửa lại không để anh kịp phản ứng.
Bắc Từ Hoành bước vào bếp lấy thức ăn lúc sáng cô làm ra hâm lại rồi đặt trên bàn.
Trên phòng
Hà Lâm đột nhiên thấy nhức má vô cùng chắc lúc sáng bị tát nên giờ còn đâu. Mà sao tự nhiên giờ lại tái phát lúc nảy ngồi với gia đình thì chả có phản ứng gì.
Cô bước đến soi gương. Wow tự nhiên thấy đỏ cả một mảng môi có chút sưng lên.
Cô bước xuống lầu thấy hắn đã ngồi sẵn trên bàn ăn, cô không dám lại gần sợ hắn thấy mấy dấu vết trên mặt mình.
Định bước lên trên lại thì hắn đã kêu cô
"Hà Lâm, xuống đây"
Cô xoay bước lại đi xuống dưới nhưng ngồi cách xa cả một khoảng. Cô ngồi đầu này hắn ngồi đầu kia.
Bắc Từ Hoành thở dài ngoắc cô qua
"Qua đây, ngồi kế tôi"
Hà Lâm vội từ chối
"Không không cần đâu, tôi ngồi đây được"
"Nhưng đồ ăn đang ở bên đây"
Hắn trừng trừng mắt nhìn cô, Hà Lâm chột dạ bước qua chỗ kế bên ngồi xuống. Có ánh đèn đầy đủ cộng thêm khoảng cách không xa nên hắn thấy rõ dấu vết trên mặt cô.
Bắc Từ Hoành bỏ đũa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-yeu-anh-nhat-/3600776/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.