Chương trước
Chương sau
Chu Yến Quỳnh nói cũng rất có lý, hiện tại trận pháp vô cùng không ổn định, không ai dám chắc rằng nó sẽ ổn định cho đến lúc tìm kiếm được vị trí Mạc gia. Thế nhưng…

- Vấn đề này quả thật cũng nên suy nghĩ lại cẩn thận - Phương Linh Vận ánh mắt suy tư, lời nói đã bắt đầu có ý xuôi theo Bạch Thiên Tuyết cùng Chu Yến Quỳnh - Nhưng theo ta được biết, trận pháp Mạc gia tạo nên đã khó, muốn phá giải lại càng khó hơn. Đã không tìm được họ, vậy làm cách nào để phá giải, thả ra ma đầu kia.?

Nam Cung lão thái gia cùng với Nam Cung Chiến Vân bốn mắt nhìn nhau, điều họ lo sợ nhất đã đến, có điều vốn dĩ đây là bí mật mà chỉ có Nam Cung Gia cùng vị nữ nhân thần bí kia không quá năm người biết được. Trừ khi trong số họ có người nói ra, nếu không chắc chắn sẽ không có ai có thể biết được. Chỉ có điều, lời nói tiếp theo của Bạch Thiên Tuyết khiến cho một già một trẻ giật mình hoảng sợ.

- Biện pháp đương nhiên là có, sau khi Tuyết Băng Cung được đặt lên trên phong ấn Vạn Trượng Băng Vực, lịch đại cung chủ đã nhận được một bản ghi chú. Trong đó ghi chép đầy đủ phương thức mở ra phong ấn, tránh cho sau này hậu nhân sai lầm mà phạm phải.

Nam Cung Chiến Vân nhìn cha mình, nhận thấy ánh mắt lo lắng ấy, lão Thái gia Nam Cung Vô Tâm vẻ mặt trấn tĩnh, âm thầm truyền âm cho hắn.

" Trước mắt yên lặng theo dõi, có lẽ không chỉ có duy nhất một phương pháp mở ra phong ấn".

Nam Cung Chiến Vân nghe vậy cũng yên lặng gật đầu, đúng vậy, ai dám đảm bảo rằng phương pháp chỉ có một, thậm chí sẽ có hai hay ba cách thức khác nhau thì sao.

- Dám hỏi Bạch cung chủ, phương thức đó là gì.?

Lâm lão béo cất tiếng cho có lệ, dù sao ai cũng biết rõ, Bạch Thiên Tuyết sẽ đem chuyện này nói ra.

- Phương thức này có liên quan mật thiết đến Dạ gia, hoặc nói là chính là Dạ gia chính thống huyết mạch.

- Dạ gia.? Đám phản đồ Bắc Vực năm đó.?

Khôn Bá Dương lớn giọng, âm thanh thô lỗ khiến cho người ta đinh tai nhức óc.

- Huyết mạch chính thống.? Đây là có ý gì.?

Phương Linh Vận âm thanh nhu hoà hơn một chút, xoá dịu đi đôi tai của mọi người.

- Chính là hậu nhân huyết mạch của Dạ Tuyệt Thiên, có thể hiểu là con cháu nhất mạch đời sau của hắn. - Bạch Thiên Tuyết lên tiếng giải thích.

- Hậu nhân Dạ Tuyệt Thiên.? Vậy phương pháp đó là gì.?



Một vị gia chủ lên tiếng, không để cho mọi người chờ đợi lâu, Bạch Thiên Tuyết lập tức trả lời.

- Rất đơn giản, chỉ cần sử dụng huyết dịch hậu nhân hắn nhỏ lên trên trận pháp. Như vậy phong ấn sẽ tự động giải trừ.

- Hoá ra là vậy. - Lâm Việt gật gù, chợt nhận ra gì đó - Khoan đã, nếu đơn giản như thế, chẳng phải là Dạ Tuyệt Thiên có thể tự mình giả trừ được phong ấn hay sao.? Vì sao đến bây giờ hắn vẫn bị nhốt dưới đó.?

Đúng vậy, cả đám người xôn xao, nếu là huyết mạch của ma đầu chẳng phải hắn tự mình lấy máu giỏ lên là được hay sao. Cho dù là không biết, nhưng với một tên Nhân Tiên cảnh nếu như hắn thử phá trận pháp, không thể không chắc chắn rằng hắn sẽ tìm đủ mọi phương pháp. Lỡ như chẳng may lại dùng đúng phương pháp đó.??

Nhưng sự thật cũng đã nói lên, hắn không biết đến cách đó, hoặc nói vẫn là huyết mạch của Dạ Tuyệt Thiên, chỉ là trong đó hẳn phải có huyền cơ.

Nhận ra điểm ấy, chúng cường giả lại trở nên im lặng ngước nhìn Bạch Thiên Tuyết. Ắt hẳn vị cung chủ này vẫn còn có điểm chưa nói hết, bởi nếu như đơn giản như vậy, mấy nghìn năm qua đi chẳng lẽ Dạ gia tộc không có lấy một kẻ trà trộn vào Tuyết Băng Cung, sử dụng phương pháp đó mà giải cứu Dạ Tuyệt Thiên.? Hay là nói chính Dạ gia tộc cũng không biết đến cách đó.?

- Dạ gia tộc hiện tại so với Mạc gia cũng là không có lấy một chút tin tức, Mạc gia còn có thể phán đoán phương hướng đại khái, sau đó tìm thấy bọn họ chỉ là vấn đề thời gian. Về phần Dạ gia tộc sau khi trốn thoát khỏi Bắc Vực, không ai biết bọn hắn đi về hướng nào. Lại thêm khi đó mang danh phản bội nhân tộc lại lẩn trốn càng thêm kĩ lưỡng. Tính ra để tìm thấy bọn hắn không khác gì mò kim đáy bể.

Lời này nói ra, có người đồng ý, lại có người nhận thấy không hợp lý.

- Nói như vậy, chẳng phải tìm Mạc gia sửa chữa trận pháp còn dễ hơn tìm người của Dạ gia tộc hay sao? - Lần này là Khôn Bá Dương, hắn bỗng nhiên trở nên thông minh đột xuất, ngừng một chút lại tiếp - Còn chưa kể đến việc tìm được chính xác huyết mạch hậu nhân gần nhất với Dạ ma đầu kia, cái này khó lại càng thêm khó

- Không khó.! - Bạch Thiên Tuyết khẳng định chắc nịch, giống như nàng đã nắm được thứ gì đó trong tay.

- Không khó? Bạch cung chủ, ngươi tìm thấy Dạ gia tộc rồi.?

Chu Yến Quỳnh ngạc nhiên, tuy không có thấy được biểu cảm trên gương mặt của Bạch Thiên Tuyết, nhưng nghe ngữ khí của nàng ắt hẳn phải có trong tay lá bài bí mật nào đó.

- Mời các vị vào!

Bạch Thiên Tuyết không trả lời mà hướng về bên trái cất tiếng dõng dạc, nơi đó vốn dĩ là cánh cửa để cho đệ tử Tuyết Băng Cung ra vào dọn dẹp. Cánh cửa khá lớn lúc này lại cảm giác có chút chật hẹp, một nam nhân cao lớn vạm vỡ, thân trên để trần lộ ra làn da rám nắng cơ bắp. Trên vai khiêng lấy một thứ trông giông như quan tài làm bằng gỗ. Phía trước hắn là một lão già râu tóc trắng xóa trên mặt vô số những đốm đồi mồi, làn da nhăn nheo theo năm tháng, bất quá cước bộ vẫn vô cùng trầm ổn, không có giống như vẻ ngoài gần đất xa trời của lão. Bên cạnh hắn là một nam tử không nhìn rõ diện mạo, toàn thân bị che phủ bởi một tấm áo choàng đen dài đến gót chân.

Cả ba người đi vào kéo theo ánh mắt tò mò nghi hoặc của vô số người ở đây, tổ hợp này nhìn thế nào cũng có chút kì quái.

Cha con Nam Cung Gia thoáng nhìn qua nam tử mặc hắc bào, bộ dáng có chút quen mắt, tuy nhiên không làm cách bào nhìn rõ được khuân mặt của hắn.



- Lão phu Dạ Thiếu Hồng bái kiến Tuyết Băng Cung Bạch cung chủ cùng chư vị đạo hữu.!

Lão giả lên tiếng khiến cho cả đại điện lặng ngắt như tờ, Dạ Thiếu Hồng.! Dạ gia tộc vậy mà lại xuất hiện tại Bắc Vực, hơn nữa nhìn qua giống như là được Tuyết Băng Cung mời tới.!

Trong chốc lát, cả đại điện tràn ngập sát khí, bao gồm Bách Băng Sơn, Hàn Nguyệt Cung, Lâm Phương Khôn ba nhà đều tế ra pháp khí bản thân, các gia chủ thế lực khác cũng không ngồi im mà đồng loạt đứng dậy.

Dạ gia là kẻ thù, là phản đồ của Bắc Vực, của nhân tộc, ấy vậy mà lại ngang nhiên xuất hiện ngay tại đây.

Dạ Thiếu Hồng dường như đã lường trước được phản ứng của chúng cường giả, khuân mặt bình thản mang theo nụ cười tự giễu. Lão làm sao lại không rõ, vì cớ gì mà tất cả cường giả có mặt tại đây phản ứng như vậy. Cũng đều là vì trong quá khứ, Dạ gia đã gây ra những chuyện thiên lý bất dung, nhân thần công phẫn.

- Bạch Thiên Tuyết.! - Văn Lâm Hưng nãy giờ im lặng rốt cuộc lên tiếng, giọng nói xen lẫn sát ý như muốn chất vấn vị nữ nhân ngồi trên ghế kia - Ngươi giải thích chuyện này như thế nào? Vì sao đám phản đồ này lại ở đây.?

- Bạch cung chủ, không lẽ đây chính là hậu nhân có huyết mạch gần nhất của Dạ Tuyệt Thiên mà ngươi tìm đến.? - Phương Linh Vận bình tĩnh hơn một chút, bất quá vẫn vô cùng cảnh giác, trong tay pháp bảo bất cứ lúc nào cũng có thể vung tới, đem đầu của ba người trước mặt gặt xuống.

- Ngươi dám đem bọn hắn tới đây! Không sợ sẽ mang tiếng thông đồng phản tặc.?

Khôn Bá Dương cũng lên tiếng chất vấn, đem mấy chữ thông đồng phản tặc nhấn thật mạnh, đem cái nồi chụp lên đầu Bạch Thiên Tuyết.

- Chư vị trước hết thu tay lại, dù sao bọn hắn chỉ có ba người, không nhất thiết phải náo loạn như thế. - Bạch Thiên Tuyết bình tĩnh nói, quả thật trong đại điện bất cứ ai cũng có thể một đối một, thậm chí như Chu Yến Quỳnh càng là nhẹ nhõm đem ba người Dạ Thiếu Hồng giải quyết họn gàng. Có điều danh tiếng ngàn đời truyền lại cũng khiến cho bọn hắn có chút căng thẳng, thêm phần thù ghét đối với Dạ tộc nhân.

Giết người là chuyện thường tình, mấy ai ở đây mà tay không nhuộm qua máu tươi. Thế nhưng đem huyết nhục đồng loại cắn nuốt lại là chuyện hoàn toàn khác, là giới hạn cuối cùng đem con người đánh đồng cùng cầm thú, có khi còn ghê tởm hơn cầm thú.

Nghe được lời Bạch Thiên Tuyết, bấy giờ cả đại điện mới bình tĩnh trở lại, tuy nhiên ánh mắt tất cả mọi người có mặt vẫn chằm chằm nhìn vào ba người Dạ Thiếu Hồng. Chỉ trực chờ có bất cứ dị thường nào xảy ra, lập tức sẽ ra tay không chút do dự.

- Bọn hắn tuy là hậu nhân của Dạ gia tộc, thế nhưng không phải là huyết mạch thuộc về Dạ Tuyệt Thiên. Cũng không phải là những kẻ năm xưa đem nhân loại làm thức ăn, đó là chuyện của rất lâu trước đây. - ngừng lại một chút, Bạch Thiên Tuyết nhìn một lượt khắp cả đại điện, ánh mắt có phần như muốn điều hoà một chút bầu không khí hiện tại, đoạn nàng lại tiếp tục.

- Tuế nguyệt trải dài, đã vô số năm tháng trôi qua. Lần này Dạ gia tộc trở về Bắc Vực chính là muốn chuộc lại lỗi lầm năm xưa, đem ma đầu Dạ Tuyệt Thiên diệt trừ vĩnh viễn, cắt đứt hậu hoạn về sau. Vị lão giả này chính là gia chủ đương nhiệm của Dạ gia tộc, cũng là người nắm trong tay manh mối của hậu nhân có huyết thống thuộc về Dạ Tuyệt Thiên.

Lời vừa nói ra, cả đại điện trầm mặc, ai nấy đều tỏ vẻ nghi ngờ nhìn về phía ba người Dạ Thiếu Hồng.

- Phản đồ chính là phản đồ.! Năm xưa bọn chúng giết không biết bao nhiêu người vô tội, làm ra chuyện thương thiên hại lý trời chu đất diệt. Nếu như muốn lấy công chuộc tội, năm đó vì sao còn chạy trốn khỏi Bắc Vực.?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.