Chương trước
Chương sau
Không ít người trên mặt lộ ra nghi hoặc, rốt cuộc miếng vảy cá trông rách nát này là vật gì. Đương nhiên chắc chắn không phải là phàm vật thông thường, thứ mà Phương gia đem tới làm lễ vật há lại là thứ đồ không chút giá trị nào. Dẫu sao đây cũng là một trong bốn gia tộc đứng đầu tại Bắc Vực, thân phận lẫn bối cảnh so ra không thua kém bất cứ ai có mặt tại đây.

Bạch Thiên Tuyết cũng vô cùng tò mò không biết Phương gia chủ lễ phật là thứ gì, tuy nhiên cũng không có biểu lộ cảm xúc ra ngoài, mà nếu có cũng bị lớp mặt nạ che đi mất.

- Các dị ở đây chắc hẳn đã đều từng nghe đến Thanh Long.?

Phương Linh Vận chậm rãi nói, Thanh Long hai chữ này vừa thốt ra đã khiến cho tất cả Gia tộc Cường giả một mảnh xôn xao. Bọn họ đương nhiên biết Thanh Long là gì, cũng đương nhiên biết hai chữ này đại diện cho thứ gì.

Thanh Long Đã là một trong Tứ đại thần thú, từ trước đến nay cũng được cho là linh vật đứng đầu trong Tứ Thú, là biểu tượng cho sự cao quý vĩnh hằng. Tương truyền, Thanh Long có sức mạnh, trí tuệ và quyền uy bậc nhất bởi nó là sự kết hợp từ những đặc điểm mạnh nhất của muôn loài như đầu rắn, mình hổ, bờm sư tử, trên đầu mọc thêm sừng hươu, mào gà, đuôi giống thằn lằn, tứ chi mọc vuốt chim ưng, toàn thân được bao phủ bởi tầng tầng vảy cá, có thể đi lại tự nhiên trên đất liền, lại có thể bay thẳng lên trời, nuốt gió phun mưa.

Chỉ tiếc là sau đại chiến Tiên Ma, Thanh Long tứ thú cùng vô vàn các thần thú, Long tộc cũng theo đó mà biến mất. Cho đến nay chưa ai từng thấy tận mắt một đầu chân chính Long tộc, huyết mạch gần nhất có thể gặp được là Giao Long.

Trong tên có một chữ Long là bởi vì đây là loại yêu thú hậu đại của Long tộc, trong cơ thể chỉ có một điểm rất nhỏ huyết mạch đã có thể hóa hình thành người, thậm chí thời điểm dị thú xâm nhập cũng có xuất hiện một số đầu Giao Long tu vi đạt đến Nhăn Tiên cảnh.

Đây cũng chính là điểm cường đại của huyết mạch, Tuy nhiên Thanh Long vẫn chưa phải là Long tộc mạnh nhất. Phía trên còn có hắc bạch hồng hoàng kim tử sắc các loại, sở dĩ được nhiều người biết đến cũng là vì có vị trí trong Tứ Thú, lại là Long tộc thân cận nhất với con người. Không giống như những Long tộc khác bài xích, thậm chí thù ghét nhân loại. Như thế có thể thấy Long tộc trong truyền thuyết là cường đại cỡ nào, cũng cho cho thấy rằng Tiên Ma đại chiến kinh khủng đến ra sao. Nhân Tiên tiên khi ấy cũng chỉ được coi là binh tôm tống tép, làm pháo hôi đi đầu dẫn dắt đại quân xung phong.

Quay lại tấm vảy cá đang lơ lửng trước mặt mọi người, sau khi Phương Linh Vận nhắc đến Thanh Long hai từ này đã có không ít người lờ mờ đoán ra được nó là gì. Chỉ có điều nhìn hiện trạng của nó, cường giả các gia tộc vẫn có chút bán tín bán nghi.

Nhìn thấy biểu cảm ấy Phương Linh Vận cũng không có trách cứ bọn hắn, bởi vì ban đầu khi tìm thấy tấm vảy này, nàng cũng có biểu cảm như vậy.

- Long tộc cường đại các vị ở đây ai cũng rõ ràng, tiếc là cho tới bây giờ đã không còn lộ diện nữa. Nhưng những gì còn xót lại của bọn hắn cái nào đều không phải là bảo vật, miếng vảy cá này cũng chính là một trong số những vật còn xót lại ấy.

- Phương gia chủ, ngươi úp mở nãy giờ là nói miếng vảy cá cũ nát kia chẳng lẽ nào là vảy rồng hay sao ? - Có kẻ đã không nhịn được mà lên tiếng, hắn đứng ra cũng thay tất cả những người có mặt ở đây đưa ra cùng một suy đoán.



Phương Linh Vận mỉm cười.

- Để ngươi đoán đúng rồi.! - Nàng lập tức khẳng định không chút do dự khiến cho toàn trường thoáng chốc trở nên lặng ngắt như tờ. Thật sự đúng là vảy rồng.!

- Bạch Cung chủ. - Linh Vận không để ý đến đám người đang khiếp sợ xung quan, xoay người hướng Bạch Thiên Tuyết nhẹ nhàng thao túng tấm vảy rồng nọ bay đến trước người nàng. - Phương gia ta không có gì quý giá, cũng không có cơ duyên may mắn nhặt được Linh bảo như Khôn đạo hữu. Chỉ có tấm Thanh Long lân phiến này vốn cất giữ đã lâu, thiết nghĩ chờ ngay không bằng đúng dịp, Bạch cung chủ xin hãy nhận cho. Luyện chế một kiện pháp bảo phòng ngự từ nó không còn gì có thể thích hợp hơn nữa.

Bạch Thiên Tuyết nhận lấy tấm vảy cẩn thận đánh giá, quả thật nhìn vẻ bên ngoài của nó không khác gì một cái vảy cá lớn. Toàn bộ đã bị phong hoá nghiêm trọng, nếu đặt ở thời đại khác chắc chắn các nhà khảo cổ học sẽ coi nó là một tấm vảy cá hoá thạch hàng vạn năm mà đem về cất giữ nghiên cứu. Chỉ có tại thế giới này thường hay sảy ra vô số sự lạ, cho nên cũng không có ngạc nhiên khi nhìn thấy bộ dạng của nó.

Nàng tò mò thử đưa vào một sợi thần thức thì ngay lập tức, một cỗ Long uy ngang tàng bá đạo lẫn vài phần ôn hoà tràn đến, khiến cho Bạch Thiên Tuyết như nhìn thấy trước mắt một đầu dài nghìn thước cự Long đang uốn lượn trong tầng mây. Hai lỗ mũi phì ra khói trắng, đôi mắt to như chuông đồng khẽ chớp động, bốn chân móng vuốt đạp tường vân. Long phiến toàn thân một màu xanh biếc óng ánh như ngọc che phủ cả thân hình to lớn, cặp sừng như hươu bệ vệ oai phong, ngay sau đó là lớp lông bờm đỏ rực bồng bềnh như nhọn lửa đang hừng hực cháy.

Hình thể khổng lồ ẩn hiện trong mây trắng, tạo nên cảm giác uy nghiêm thần thánh.

" Đây chính là Thanh Long sao.?"

Bạch Thiên Tuyết thì thầm trong miệng, mặc dù chỉ là hư ảnh, thế nhưng nó cũng đã để cho nàng cảm nhận được đầy đủ sinh vật đã từng tồn tại trong truyền thuyết. Có lẽ là vì năm tháng quá lâu, hư ảnh chỉ hiện ra một chút rồi biến mất.

Bạch Thiên Tuyết thất thần giật mình trở về thực tại, nhìn tấm vảy Rồng trước mặt nàng liền thu lại vào trong tay áo rồi hướng Phương Linh Vận cảm tạ.

Quá trình cũng không có gì để nói, đơn giản là mấy câu qua lại xã giao, chủ khách đều vui.

Đợi đến khi Phương Linh Vận ngồi lại vị trí của mình, bấy giờ chỉ còn lại Bách Băng Sơn cùng Hàn Nguyệt Cung chưa lộ ra động tĩnh.

Phương gia lễ vật so ra đối với Khôn Bá Dương cây sáo kia quả thật trân quý hơn một điểm, so ra pháp bảo loại hình công kích vẫn có phần giá trị hơn. Giết địch nhân ái cũng muốn, nhưng bảo toàn tính mạng của bản thân còn càng quan trọng hơn.

- Thật không nghĩ đến Phương gia lại có bảo vật như vậy, xem ra là Bách Băng Sơn ta phải tự mình bêu xấu rồi.



Lên tiếng là một lão già quắc thước râu tóc đã bạc trắng, cả người toát lên khí tức âm hàn lạnh lẽo, lại tựa như một toà băng sơn sừng sững đứng đó. Thân hình cao lớn thô kệch lại hoàn toàn đối nghịch với vẻ mặt đã già nua của lão.

Đây chính là trưởng lão Bách Băng Sơn vị thứ nhất, cũng tức là phía trên hắn chỉ còn hai người có quyền lực tuyệt đối cao nhất. Lão họ Văn tên Lâm Hưng, cảnh giới của lão đến bây giờ vẫn chỉ là dấu hỏi chấm. Có tin đồn rằng hắn là kẻ có thể ngang tay với Bách Băng Sơn mạnh nhất cường giả, cũng là kẻ đứng đầu của Băng Sơn Bách Sơn chủ Quân Hoài Sơn.

- Hôm nay thân già này đến đây, cũng không có bảo bối gì giá trị chỉ đem đến một viên Đan Dược mà thôi. - Từ trong tay áo, Văn Lâm Hưng lấy ra một chiếc hộp vuông vức chạm khắc tỉ mỉ từng dãy đại sơn miên man. Toàn thân hộp sở hữu một màu đen như than cốc, nhìn có phần thô nhám. - Bách Băng Sơn ta may mắn được một vị đan sư ghé thăm, hắn trong lúc lưu lại đã luyện chế cho Bách Sơn chủ hai viên đan dược, hôm nay đem đến một viên làm lễ vật cho Bạch Cung chủ.

- Không biết vị đan sư nào lại rảnh rỗi như vậy, chạy tới Bách Băng Sơn dạo chơi, lại còn luyện đan cho Hoài Sơn lão đầu kia.?

Hàn Nguyệt Cung truyền đến thanh âm có phần mỉa mai, thật ra cùng là để dò hỏi danh tính vị đan sư nọ, từ đó đoán được phần nào cấp bậc của viên đan dược kia.

- Chẳng hay Chu phó cung chủ đã nghe qua Vân lão đan sư.? - Văn Lâm Hưng chẳng để ý câu nói kia mà hỏi ngược lại.

Chu phó cung chủ của Hàn Nguyệt Cung, người vừ lên tiếng là Chu Yến Quỳnh, Hàn Nguyệt Cung hôm nay là do nàng dẫn theo.

Nghe thấy bốn chữ Vân lão đan sư, Chu Yến Quỳnh thần sắc có chút ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh đã trở lại lạnh nhạt bình tĩnh. Luyện đan sư danh tiếng có phần nào đó còn lấn lướt trên cả các cường giả hàng đầu, bởi vì bọn hắn có trong tay thứ giúp các ngươi tu luyện, giúp kẻ sắp chết bảo mệnh, thậm chí trực tiếp cho người khác một bước thăng thiên.

Từ Nhân giai nhất phẩm đến cửu phẩm tụ khí đan, liệu thương đan, giải độc đan, trú nhan ích cốc hồi khí các loại đan dược cho đến Thiên Địa mười tám phẩm linh đan dùng trong tu luyện hằng ngày đều phải cần đến đan sư. Từ xưa đến nay trong mỗi tông môn gia tộc thế lực đều lưu lại ít nhất một vị luyện đan sư, lớn hơn nữa hoặc nói là tài phú hùng hậu có thể lập ra một đan phòng của riêng mình.

Vì sao lại cần phải có tài lực hùng hậu..?

Đương nhiên là để phục vụ cho việc luyện đan, từ những đan dược hằng ngày dùng để phân phát cho đệ tử tu luyện, cho đến những đan dược trị giá nghìn vạn đều cần đến nguyên liệu. Số nguyên liệu này khỏi nói cũng biết là vô cùng lớn, chính vì thế muốn duy trì được không để cho đan dược chậm trễ đệ tử tu luyện, số tiền này mỗi năm đối với một gia tộc hay tông môn lớn đều là con số thiên văn.

Trở lại vấn đề về Vân lão đan sư, đây là một vị thần long thấy đầu không thấy đuôi. Hắn dạo chơi khắp nơi ngẫu nhiên sẽ ở lại một nhà nào đó vài ngày, lúc ấy sẽ luyện chế lấy một vài đan dược phẩm cấp cao cho gia chủ, lấy đó coi như là tiền ăn ở.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.