Chương trước
Chương sau
Đáy mắt của người đàn ông trung niên xẹt qua một tia cười thần bí, thấy nàng cũng hợp ý, liền đưa ra đề nghị: “Nếu cô đồng ý, có thể ở lại chỗ của tôi, tôi là người độc thân, dưới cũng không con cái, nếu có thể liền nhận tôi là cha nuôi đi.”

Cố Sức vô cùng kinh ngạc, khuyên ngay: “Cô mau cám ơn Hổ Gia, ở phố người Hoa Hổ gia rất có tiếng tăm.”

Ngải Ngải trên mặt thể hiện một tia âm tàn, bước xuống giường, quỳ trên mặt đất: “Cha, xin nhận của con một cái cúi đầu”

Vương Hổ vui mừng, cao hứng tận cùng, đáy mắt hiện lên một tia phức tạp. Nhanh chóng đỡ cô đứng lên: “Mau đứng lên, từ giờ trở đi,con chính là con gái của cha, nếu con đã quên mình là ai, cha sẽ đặt cho con một cái tên mới vậy.”

“Hay gọi là Tuyệt Nhiên đi!”

Vương Hổ cùng Cố Sức vừa nghe xong, cả hai kinh ngạc, chẳng lẽ đây thực sự là ý trời?

Ngải Ngải dùng ngón tay đưa thật sâu vào lòng bàn tay, cho dù da có bị nứt ra cũng không cảm thấy đau đớn. Đáy lòng cười lạnh, từ giờ trở đi, cô sẽ là người ác độc! Không còn là Y Ngãi Ngãi yếu đuối trước kia, đem tất cả những thứ bị ất trước kia đoạt lại, Chu Sâm, Y Khả Kiều, Hương Nguyệt! Các người hãy chờ đó cho tôi, các người lấy của tôi thứ gì tôi sẽ từng bước đem đoạt lại! Tôi muốn cho các người táng gia bại sản, muốn các người quỳ xuống trước mặt tôi cầu xin tha thứ! Cho các người biết chữ tử viết như thế nào

……………………………………………………………………

Trung quốc, ba năm sau.....

Buổi sang, khu phố nhỏ bên ngoài xe ra vào, dòng người vô cùng nhiều, hầu hết là vội vã đưa con đến trường hoặc là vội vàng đi làm. Còn có một bà lão mang theo hạt giống rau quả đi mua thức ăn

Cho nên như vậy, bình thường đều là đông đúc chật hẹp.

Tách!

Một người già bị xe sượt qua, thiếu chút nữa là bị té ngã.

“Có sao không, sao này nên nhìn đường một chút,đường này ất nhỏ hẹp, dễ gây tai nạn.” Người lái xe nhìn một chút, thấy không có chuyện gì nên lái xe đi mất

Hương Nguyệt sờ sờ thiếu chút nữa là có chuyện, liền lái xe tới mắng: “Tên kia, chạy xe phải bết mở mắt to ra, thật là chẳng có lễ phép!”

"Bà không sao chứ, thức ăn Aiko, trả cho bà.” Một cô gái trẻ tuổi đeo mắt kính nhặt đồ ăn Aiko lên đưa cho Hương Nguyệt.

Hương nguyệt chỉnh lại tóc, cười cười nếp nhăn trên trán càng hiện ra nhiều hơn: “Cảm ơn cô, thời buổi bây giờ người tốt giống cô không còn nhiều nữa.”

“Tật không?” Cô gái trẻ tuổi cười cười, thản nhiên gỡ mắt kính xuống, lộ ra khuôn mặt cười nhạt như mặt trời trước mặt của Hương Nguyệt!

Oanh!

Hương Nguyệt giống như bị sấm sét đánh trúng, thân ngã ra sau, thiếu thiếu một chút nữa là té ngã: “Cô là , Y, Y Ngải Ngải! Cô không phải đã chết rồi hay sao?"

Tuyệt Nhiên cười đỡ lấy Hương Nguyệt, vẻ mặt kinh ngạc: “Tôi tên là Tuyệt Nhiên, người bà nói tên Y Ngãi Ngãi là ai? Cố ấy đã chết rồi sao?” Tuyệt Nhiên tiến lại gần, nhè nhẹ hỏi ở bên tai Hương Nguyệt: “Cô ấy là bị bệnh chết, hay là bị xe đụng?”

“A! Có Quỷ!” Hương Nguyệt đẩy Tuyệt Nhiên ra, mang theo đồ ăn Aiko chạy trối chết vào khu phố nhỏ! Vừa chạy vừa nhìn, sợ tới mức hồn phi phách tán mà bay vào nhà mình

Tuyệt Nhiên hai tay ôm lấy ngực, thân trên mặt chiếc áo màu trắng nổi bật, thân lại mặc một màu đen bó sát da, thêm là một đôi giày cao gót bằng thủy tinh, đứng ở chỗ ngôi nhà trong khu phố nhỏ đó, hấp dẫn ánh mắt của mọi người,khí chất của cô cao cao tại thương như công chúa, cô cho rằng như vậy vừa quyến rũ vừa thanh thuần!

Đúng vậy! Cô chính là Y Ngãi Ngãi đã trong sinh ba năm trước! Cô mang theo thù hận mà tới! Ngóc đầu trở lại!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.