Tôi là Mông Hiểu Dương, lúc tôi tiếp thu việc chính mình đang mang thai hai thậm chí vài con tiểu hổ.
-- trăm triệu không nghĩ tới, tôi cư nhiên mang thai là mấy quả trứng.
Một thiếu niên u buồn mặc quần áo ở nhà màu xanh nhạt đang ngồi tựa bên cửa sổ, cầm một nhánh cây to trong tay, trên đó là những chiếc lá xanh mướt ướt át, mà chủ nhân u buồn đang bứt từng chiếc lá ném ra ngoài cửa sổ.
Thiếu niên u buồn này chính là Mông Hiểu Dương vừa mới biết được chính mình đang mang thai mấy quả trứng, bởi vì cảm thấy bứt cánh hoa rất nữ tính cho nên đổi thành bứt lá cây. -_-|||
'Tại sao vậy? Rốt cuộc là tại sao vậy chứ?' Mông Hiểu Dương vẫn cho rằng con cọp là sinh con nên cũng không có tra tư liệu, thẳng đến ngày hôm qua kiểm tra mới biết được, nguyên lai là sinh trứng nha đậu xanh.
Mông Hiểu Dương: Hố cha, trong bụng ông đây mang một ổ trứng,/(ㄒoㄒ)/~~
Ngày hôm qua sau khi chấm dứt kiểm tra, y liền bật người lên quang não tra xét tư liệu.
Con bà nó mặc kệ là chủng loại gì, cư nhiên đều đẻ trứng nha đậu xanh! Ngoại trừ giống cái, cư nhiên đều đẻ trứng đó biết không, nháy mắt từ heo mẹ chuyển chủng tộc thành gà mái đó biết không.
Mông Hiểu Dương tưởng tượng trong tương lai: Tay trái một quả trứng, tay phải một quả trứng, sau lưng mang một quả trứng to, dưới mông đặt một quả trứng, trong phút chốc, y trong gió hỗn độn, cả người cũng không tốt.
"9717, bây giờ có thể tra được trong bụng tôi rốt cuộc có mấy quả trứng không?" Ôi chao! Vì sao vấn đề này là lạ? A! Ông đây cũng không phải gà mái!"Kí chủ, còn hơn một tháng nữa là anh sinh rồi, sao còn phải chấp nhất vấn đề này." 9717 trực tiếp từ trung tâm hệ thống đi ra.
Nó vừa xuất hiện liền làm Mông Hiểu Dương hoảng sợ, má nó, trong khoảng thời gian này ăn thuốc kích thích sao, lập tức từ nhi đồng vọt đến mười ba mười bốn tuổi.
Nhận thấy kinh ngạc trong đáy mắt Mông Hiểu Dương, 9717 đắc ý dào dạt lắc lắc đầu, "Thấy sao hả? Tôi rất đẹp trai đúng không, anh không nên bị tôi mê đảo nha, tôi chướng mắt những phàm nhân như anh!" Nói xong, ngạo kiều quay đầu sang chỗ khác.
Mông Hiểu Dương bị vẻ tự đại của 9717 làm tức tới nở nụ cười, trực tiếp ném toàn bộ nhánh cây trong tay về phía nó.
"Nói đi, xảy ra chuyện gì?" Trách không được trong khoảng thời gian này rất ít xuất hiện, nguyên lai đang bế quan để lớn lên sao! Bất quá nhìn bộ dáng sau khi lớn lên của nó, cũng thật không tồi, chỉ là, vì sao nhìn quen quen vậy ta!
Sờ cằm, đột nhiên y trừng lớn hai mắt, "Má nó! 9717, tại sao cậu lớn lên giống đàn anh đại học của tôi như vậy? Quả thực chính là giống nhau như đúc được không."
Mông Hiểu Dương hoàn toàn không còn phiền muộn như vừa rồi, bắt đầu hưng trí bừng bừng nghiên cứu 9717. Lúc trước quá nhỏ còn nhìn không ra, hiện tại mười ba mười bốn tuổi bộ dáng đã muốn nảy nở một chút, nhìn kỹ có thể nhận ra.
"Đương nhiên là bởi vì thích chứ sao!" Lúc trước còn có thể điều tra não bộ của kí chủ, nó nhìn đến trong đầu kí chủ một ít đoạn ngắn ký ức, phát hiện một nam nhân xuất hiện rất nhiều lần, vừa lúc là loại hình 9717 thích, liền tuyển hình tượng của hắn làm bộ dáng trưởng thành của mình.
"Nhưng sao cậu lại biết anh ta?" Mông Hiểu Dương hỏi xong liền đoán ra nguyên nhân, trừng mắt liếc 9717 một cái, thôi kệ, dù sao hiện tại nó cũng không nhìn được.
Bất quá nhìn đến bộ dáng của nó thế kia, Mông Hiểu Dương đột nhiên nhớ lại đàn anh. Đàn anh họ Cố, gọi Cố Dương, gia thế học tập tướng mạo mọi thứ đều tốt, là hotboy của trường học bọn họ. Trong một dịp tình cờ hai người bọn họ mới quen biết nhau, bởi vì trong tên đều có chữ Dương, đàn anh còn nói đó là duyên phận, cho nên vẫn luôn rất chiếu cố y, đáng tiếc không có cơ hội gặp mặt uống rượu nữa rồi.
Hoàn hồn, "Bỏ đi, cậu vẫn chưa trả lời vấn đề trước đó của tôi, trong bụng tôi có mấy quả trứng?" Lần thứ hai hỏi, vẫn cảm thấy rất kỳ quái. A a! Ông đây thật không phải là gà mái.
"Kỳ thật tôi vừa mới phân hình xong, khả năng bị hệ thống tinh lọc huyết mạch, tiểu bạch hổ năng lực vô cùng cường đại, căn bản tôi nhìn không thấu rốt cuộc trong bụng anh là như thế nào." 9717 có chút nhụt chí nói.
Gật đầu, được Lâm Hô phổ cập không ít tri thức nên Mông Hiểu Dương biết, tiểu thú nhân có được thần thú huyết mạch, trời sinh liền tương đối cường đại, khi còn tại dựng dục, vì bảo vệ mình sẽ vô ý thức sử dụng lực lượng che giấu chính mình, muốn điều tra tiểu thú nhân nhất định phải mạnh mẽ phá vỡ lực lượng phòng hộ kia, nhưng làm như vậy sẽ tổn thương đến tiểu thú nhân, cho nên đến bây giờ, phần lớn mọi người đều thông qua phản ứng khi mang thai để phán đoán."Được rồi, vậy cậu tiếp tục bế quan đi." Lúc này quang não lóe lên, Mông Hiểu Dương mặc kệ 9717 còn đang ở bên cạnh trực tiếp mở ra, dù sao ngoại trừ y thì không có người nào có thể nhìn thấy 9717.
Mới mở ra, Mông Hiểu Dương liền hối hận tay mình rất tiện, cư nhiên nhận được quang não của Mông Yên.
"Anh hai, lần trước em đưa cho anh thẻ từ anh đã xem chưa? Có ý kiến gì không?" Mông Yên do dự một lúc, thấy nãy giờ mà Mông Hiểu Dương cũng không nói gì nên đành phải mở miệng hỏi trước.
Thẻ từ? Mông Hiểu Dương sắp đem chuyện này quăng lên chín tầng mây, bị Mông Yên nhắc nhở mới nhớ tới ở tiệc chúc phúc thu được tấm thẻ từ kia.
"Cậu nói cái kia sao! Xem rồi, ý kiến chính là cả nhà các người đều là đồ vô sỉ, nhất là Mông lão gia chủ cùng Mông gia chủ, càng là đồ vô sỉ của vô sỉ." Mông Hiểu Dương đứng lên, có chút khinh thường nói.
Bị Mông Yên nhắc nhở làm y nhớ lại nội dung trong thẻ từ. Vô sỉ Mông gia chủ cư nhiên gọi y trở về Mông gia, con mẹ nó y cũng không phải sủng vật, thích thì nuôi không thích thì đuổi đi, còn nói y yêu cầu gì đều được, được con bà nó chứ được, y mới không hiếm lạ? Có bệnh mới chịu đáp ứng ông ta trở về thế gia đồ bỏ đó.
Mông Hiểu Dương: Đừng cho là tôi không biết, Mông gia tìm anh đây trở về chắc chắn không phải chuyện tốt.
Cắn răng, lần này bị phụ thân ra lệnh, muốn gã nhất định phải khuyên Mông Hiểu Dương trở về Mông gia, cũng không biết mỗ mụ nghĩ như thế nào cư nhiên cũng đồng ý, "Nếu anh hai xem rồi, anh cũng biết phụ thân cùng mỗ mụ đều thực hy vọng anh về nhà, còn có ông, anh ba và em, mọi người đều hy vọng anh có thể nhận tổ quy tông, một nhà đoàn tụ."
Mông Hiểu Dương: Mẹ nó! Hy vọng tôi về nhà, lúc trước không phải là các người âm mưu với nhau đuổi 'Mông Hiểu Dương' ra đường sao? Nếu ông đây không xuyên qua, nguyên chủ hàng kia sẽ chết đói có biết không.
"Lại nói, mẫu phụ anh hẳn là cũng hy vọng anh có thể trở về Mông gia." Do dự một chút liền ra vẻ quan tâm, "Hơn nữa, có lẽ ông ấy cũng muốn trở lại Mông gia, lấy thân phận chính quân mai táng ở phần mộ tổ tiên của Mông gia."
"Thật là làm khó cho cậu khi thay mẫu phụ tôi lo lắng như vậy, bất quá tôi nghĩ, mẫu phụ nhìn thấy tôi hiện tại hạnh phúc như vậy hẳn là rất vui vẻ, về phần chính quân gì đó, đó là cái quỷ giề? Cho tới bây giờ mẫu phụ tôi cũng không hề hiếm lạ thứ đồ bỏ đó, còn việc mang mẫu phụ chuyển qua phần mộ tổ tiên của Mông gia sao, mẫu phụ tôi lại càng không hiếm lạ."
Nhìn thẳng vào hai mắt Mông Yên, kiên định nói: "Từ khi Mông gia chủ không phân biệt tốt xấu đuổi tôi ra khỏi nhà, từ khi Mông lão gia chủ gật đầu đồng ý gạch tên tôi khỏi gia phả, Mông Hiểu Dương tôi cùng Mông gia liền nhất đao đoạn tuyệt, còn nữa, nếu không phải đế quốc quy định sau khi thành niên không được thay đổi họ, tôi đã sớm theo họ mẫu phụ rồi."
Mông Yên bị Mông Hiểu Dương nói trợn mắt há hốc mồm, nhất thời nói không nên lời phản bác.
"Nếu không có chuyện gì khác, cúp đây." Đưa tay làm bộ muốn tắt đi quang não, Mông Hiểu Dương dừng một chút, "Tất cả chi phí của tôi khi ở Mông gia, lát nữa tôi sẽ gửi trả lại gấp đôi, cậu nói với mấy người Mông gia chủ giùm nhé.""Phụp!" Tắt đi quang não, trang bức thật sự là rất thống khoái, rất lưu loát! Há há há~
Đối với mẫu phụ chưa từng gặp mặt đương nhiên Mông Hiểu Dương cũng không có bao nhiêu tình cảm, nhưng từ trong trí nhớ ít nhiều biết một chút, cho dù ông ấy còn sống, cũng tuyệt đối sẽ không đi Mông gia, nếu không lúc trước khi mang thai đã quang minh chánh đại đi Mông gia rồi, thậm chí có thể được đến vị trí thị quân, nhưng mẫu phụ cũng không làm như vậy.
Tại Mông gia tổ trạch, Mông Yên cúi thấp đầu đứng bên cạnh Mông phu nhân, Mông lão gia chủ cùng Mông gia chủ lại là sắc mặt xanh mét nhìn video trò chuyện được thu lại, ánh mắt Mông Hiểu Dương kiên định còn có từ ngữ quyết đoán, làm cho bọn họ biết quả thật không còn đường vãn hồi nữa rồi.
"Hiểu Dương đứa nhỏ này, nó đang oán giận lúc trước chúng ta đuổi nó ra khỏi nhà, chờ có cơ hội, Tiểu Đằng con dẫn Tiểu Yên đi xin lỗi nó đi." Cho dù đã bị nói như thế nhưng Mông lão gia chủ vẫn không có ý định buông tha.
Thân là thú nhân duy nhất của Mông gia, đã sớm không phải là đứa trẻ nghịch ngợm gây sự như trước kia, Mông Đằng biết vì sao ông nội lại làm như vậy, cho nên cung kính đáp ứng, nhưng trong lòng Mông Yên lại không tình nguyện, không phải là giá trị dựng dục cao chút sao? Không phải là mang thai thôi sao, có gì đặc biệt hơn người chứ.
Xế chiều hôm đó, Mông Hiểu Dương liền đem tiền chuyển cho Mông gia, về phần bọn họ còn có ý tưởng khác hay không, y mới không thèm quan tâm, hiện tại việc y cần làm nhất vẫn là làm một chú heo ngoan, dưỡng mập chờ làm thịt.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt lại qua một tháng.
Hôm nay chạng vạng, Mông Hiểu Dương đang tại hậu hoa viên tiêu thực đột nhiên cảm giác đến trong bụng bắt đầu ẩn ẩn đau, nhíu nhíu mày, mấy ngày nay ngẫu nhiên sẽ có chút không thoải mái, y còn có thể chịu được nên cũng không lên tiếng.
Cùng Lâm Hô tiếp tục đi tới, chưa đi được ba trăm thước, Mông Hiểu Dương đột nhiên khom lưng xuống, 'Chết tiệt, hết chịu nổi rồi, đau quá má ơi.'
"Sao vậy?" Nhìn thấy Mông Hiểu Dương như vậy, một người luôn luôn lãnh tĩnh như Lâm Hô đột nhiên đại não trống rỗng, đứng ở đó cùng đổ mồ hôi lạnh theo Mông Hiểu Dương.
Vẫn là Lâm Cẩn đi theo phía sau thấy sự tình không đúng, nhanh chóng kêu to, "Anh, có phải chị dâu sắp sinh không? Anh mau ẵm chị dâu tới phòng sinh đi, " sau đó quay người rống to, "Mỗ mụ, chị dâu sắp sinh rồi, mỗ mụ."
Nhất thời, Lâm gia một trận gà bay chó sủa.
Đến khi Mông Hiểu Dương bị ôm vào phòng sinh thì đã là mồ hôi đầm đìa, bụng co rút từng trận, cảm giác ruột bị một cây đao cắt ra từng khúc.
"Hiểu Dương, đừng sợ, anh đang ở bên cạnh em." Thấy Mông Hiểu Dương đau đến sắc mặt trắng bệch, Lâm Hô vô cùng đau lòng, nói.
Mông Hiểu Dương: Chết tiệt! Tại sao lại đau như vậy, điều này thật sự không nên cho nam nhân làm nha đậu xanh?
Một lát sau, đau đớn rốt cục chậm rãi dịu xuống, bộ dáng Mông Hiểu Dương giống như từ trong nước vớt ra.Vài vị bác sĩ vây quanh quan sát các loại tình huống của y, nhìn thấy y như vậy, sau đó gật đầu, "Rất tốt, cũng sắp sinh rồi."
Lời này làm cho Mông Hiểu Dương vừa mới bớt đau lại sửng sốt một chút, "Vừa rồi không phải là đau bụng sinh sao?" Y còn dồn sức để một hồi đẻ trứng mà.
"Đương nhiên không phải, vừa rồi bởi vì tiểu thú nhân thoát ly dựng túi chạy đến trực tràng mới có thể đau như vậy, hiện tại tiểu thú nhân đã ra khỏi dựng túi cũng sắp ra đây rồi, cũng sẽ không đau nữa." Bác sĩ kiên nhẫn giải thích nghi hoặc của y.
Mông Hiểu Dương còn muốn hỏi gì đó đột nhiên cảm thấy phía sau truyền đến một trận căng trướng, tuy rằng cũng không chịu nổi, nhưng so với cơn đau vừa rồi, điều này không đáng kể chút nào.
Sau thắt lưng Mông Hiểu Dương hiện tại đặt hai cái gối đầu, hai chân mở lớn, bị nhiều người vây xem như vậy khiến y có chút ngượng ngùng muốn khép hai chân lại, lúc này lại một trận trướng đau truyền đến, cũng cảm giác có cái gì từ sau huyệt rớt ra ngoài.
Chống dậy nửa người trên nhìn xem, quả nhiên là một quả trứng vừa trắng vừa tròn, Mông Hiểu Dương mơ mơ hồ hồ nhìn quả trứng nhỏ trắng bóc tròn vo, nhìn ra chỉ có lớn hơn trứng gà địa cầu một chút mà thôi, trứng nhỏ như vậy, rốt cuộc làm sao ấp ra tiểu bạch hổ.
Mông Hiểu Dương: Tạo hóa thật thần kỳ, cư nhiên còn có như vậy? Nhưng ông đây vẫn cảm thấy mình giống một con gà mái đang đẻ trứng, cục cục tác, cục cục tác liền một cái rơi ra, ha ha!
"Thật tốt quá, phu nhân ngài sinh thực thuận lợi, tiểu thú nhân nhìn cũng thực khỏe mạnh." Bác sĩ cẩn thận dùng vải bông bao quả trứng nhỏ lại.
Mông Hiểu Dương: Từ đâu mà ông thấy quả trứng trắng nhỏ trơn bóng này khỏe mạnh hả, má nó nếu không phải biết là mình sinh, ông đây còn tưởng rằng là trứng vịt nữa đó! Con bà nó, rốt cục ông đây biết được sự thật, mình không phải heo, cũng không phải gà, mà là vịt, ←_←
Không đợi y cảm khái xong, phía sau lại truyền đến một trận trướng đau, kết quả đương nhiên là lại sinh ra một quả trứng.
"A! Thần Thú ở trên, tôi nhìn thấy gì?" Tất cả mọi người đang có mặt ở đây kể cả Lâm Hô đều có chút không dám tin nhìn quả trứng thứ hai, mọi người gắt gao nhìn chằm chằm quả trứng giống như đúc quả trứng thứ nhất kia, thần tình khiếp sợ.
"Này, trứng thứ hai không bọc lại có thể bị lạnh hay không?" Dù sao cũng là chính mình sinh, cho dù là quả trứng, cũng là từ trong bụng y ra, Mông Hiểu Dương thấy bọn họ không có động tác gì nhịn không được ra tiếng nhắc nhở.
"A a! Tôi thật đáng chết, trứng thứ hai, khụ... Tiểu thú nhân chắc là lạnh lắm, xin phu nhân hãy tha thứ." Này thật sự là tin tức khiếp sợ vũ trụ, cư nhiên có á thú nhân vừa đính hôn liền mang thai, còn sinh được hai quả trứng, thật sự là quá vĩ đại.
Vài á thú nhân ở nơi này dùng ánh mắt sùng kính nhìn Mông Hiểu Dương, giống như y làm chuyện gì vĩ đại lắm, Mông Hiểu Dương không được tự nhiên kéo chăn, hiện tại y cảm giác những người này giống như muốn giải phẫu y.Cuối cùng từ trong hưng phấn cùng không dám tin lấy lại tinh thần, Lâm Hô tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy Mông Hiểu Dương, khẽ hôn trán y, "Cám ơn em, cám ơn em..."
Người của Lâm gia chờ ở bên ngoài cũng lo lắng bất an, nhất là Lâm phu nhân, liên tục nhìn về phía cửa phòng sinh, lo lắng chờ đợi.
Cửa phòng sinh được mở ra, Lâm phu nhân dẫn đầu đi tới, tuy rằng biết với trình độ y học hiện tại, nhất định con dâu sẽ không có việc gì, nhưng ông vẫn lo lắng không thôi.
Các bác sĩ biểu tình ngốc lăng, khiến sắc mặt của toàn thể Lâm gia có chút khó coi, "Xảy ra chuyện gì? Có phải thiếu phu nhân có việc gì hay không? Hay là tiểu thiếu gia?" Lúc này nói chuyện thế nhưng không phải Lâm gia chủ, cũng không phải Lâm phu nhân, lại càng không là Lâm đại trưởng lão, mà là Lâm gia đại quản gia.
"Không... Không phải, thiếu phu nhân mang thai không phải một quả trứng."
Không phải một quả trứng? Mọi người sửng sốt, "Không thể nào, lúc Hiểu Dương mang thai, bụng đều đang hấp thu năng lượng, làm sao có thể không phải tiểu thú nhân? Lại nói Hiểu Dương là á thú, nó làm sao có thể sinh ra giống cái được." Lâm phu nhân lắc lắc đầu.
"Ý của tôi không phải như vậy, ý của tôi là, thiếu phu nhân sinh không phải một quả trứng, mà là hai, hai các vị biết không? Này thật sự là làm cho người ta khó có thể tin."
"Cái gì /cái gì?" Người của Lâm gia trăm miệng một lời rống to, sau đó Lâm phu nhân kích động đẩy ra vị bác sĩ còn đang thì thào tự nói kia, vọt vào phòng sinh.
Nhìn đến trong lồng ấp trứng hai quả trứng trắng nhỏ xíu, Lâm phu nhân cũng cứng lại rồi, dĩ nhiên là thật, thật sự sinh hai trứng, "Anh nhéo em một cái, không phải em đang nằm mơ chứ?" Nhìn thấy Lâm gia chủ đi vào, Lâm phu nhân lăng lăng nói.
"Đau quá! Mỗ mụ, là thật." Lâm Cẩn ngơ ngác dùng sức nhéo mặt mình một cái, đau đến cậu nhăn nhó, nhưng vẫn đi đến lồng ấp trứng kia ôn nhu nhìn.
Mông Hiểu Dương đầu đầy hắc tuyến nhìn hành động của bọn họ, sau đó kéo kéo chăn tính ngủ một giấc, hình như y có cảm giác mình quên cái gì thì phải?
Đậu xanh, trừ hai tiểu bạch hổ, ít nhất y còn có một hoặc hơn một quả trứng, quả trứng kia chạy đi đâu?
Mông Hiểu Dương vươn tay sờ soạng phía sau, quả nhiên đụng đến một quả trứng nho nhỏ tại đó, vuốt ve vỏ trứng trơn bóng vài cái, sắc mặt y vô cùng khó coi đem nó ra khỏi ổ chăn.
Tiếng nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy, "Mỗ mụ, ở đây hình như còn một cái nè."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]