"..." Mông Hiểu Dương đờ đẫn nhìn chằm chằm bụng của mình, y nghe được cái gì? Bạch hổ ở trong bụng của y, đây quả thật là chuyện buồn cười nhất trong năm.
9717: "Kí chủ, kí chủ..." Bộ dạng kí chủ đáng sợ như vậy, thật sự không sao chứ?
9717: "Tôi đã nói với anh rồi, nhưng lần này anh nhanh tay quá. Linh thú cao cấp đã là loài thú đẳng cấp cao nhất, cao hơn nữa chính là thú nhân, liền giống như Lâm Hô là loài linh trưởng có thể tuỳ ý chuyển hoán giữa hình thú và hình người. Vừa vặn anh đang mang thai, trong cơ thể còn lưu giữ tinh khí của Lâm Hô, hệ thống liền trực tiếp phát phần thưởng vào trong bụng của anh." Nếu không liền tính thăng cấp cũng là thăng bạch hồ, sao hệ thống có thể chuyển hóa thành bạch hổ được chứ.
9717: "Kỳ thực đây là dùng tinh khí của Lâm Hô và anh kết hợp thành, chính là con của các anh, chỉ là huyết mạch được hệ thống tinh lọc, sau đó lớn lên sẽ trở thành cường giả lợi hại hơn cả cường thú nhân mà thôi. Nói một cách khác, bản thân anh đã mang thai, hiện tại chỉ thêm hai con tiểu bạch hổ thôi mà."
"..." Mông Hiểu Dương thật sự rất muốn khóc, giải thích như thế thà rằng đừng giải thích còn hơn.
Khoan đã, sau khi mình mang thai mới bị hệ thống thêm hai con tiểu bạch hổ, như vậy.....Mông Hiểu Dương trừng lớn hai mắt, cứng ngắc hỏi: "Chờ đã... 9717, đứa bé trong bụng của tôi trước đó là khác, hay là hai con tiểu bạch hổ này?"
"......" Do dự một chút, "Đứa bé mà anh có trước đó là khác, kí chủ."
Đậu xanh rau má cái này là muốn sinh một ổ sao hả?
"Đừng.......đừng gọi kí chủ nữa, kí chủ, sắp biến thành heo luôn rồi trời ơi!"
Đa thai, một thai cũng muốn chết rồi, hiện tại thoáng một cái thành đa thai, Mông Hiểu Dương thật sự rất muốn chửi má nó.
"Trước đó tôi mang thai mấy đứa?" Mông Hiểu Dương run rẩy hỏi.
Mông Hiểu Dương: Lạy trời! Một đứa thì không sao, nếu là hai đứa hoặc là ba đứa, thật sự trở thành một ổ luôn má ơi, /(ㄒoㄒ)/~~
Khi Lâm Hô vào phòng, liền thấy trên giường có một đống chăn nhô cao, ở đầu giường có mấy sợi tóc đen lú ra khỏi chăn, nhẹ bước vào phòng, thấy y đã ngủ say, đến gần nhẹ nhàng kéo chăn ra, liền phát hiện đôi mắt y sưng đỏ cùng nước mắt trên mặt, đều này nói lên một việc, vừa nãy tiểu á thú đã khóc.
Nhíu mày, buổi trưa tiểu á thú còn ăn uống ngon lành, sao bây giờ lại trốn ở trong chăn khóc. Cẩn thận điều chỉnh cho y một tư thế ngủ thoải mái, lại nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt y, tròng đen thâm thuý âm trầm, bất luận là ai khiến em khóc ủy khuất như thế, anh sẽ không bỏ qua hắn.
Lâm Hô, là anh chứ ai! ←_←
"Anh về lúc nào?" Không ngờ bản thân là một nam nhân cũng sẽ khóc thành như vậy, chỉ là cảm xúc trong mấy ngày nay thật sự có chút không khống chế được, Mông Hiểu Dương kéo kéo chăn, nhất định là bị Lâm Hô nhìn thấy rồi, thật là mất mặt.
Khoan đã, nếu không phải tại Lâm Hô sao y có thể mang thai chứ, lại còn là đa thai, nếu như y không có mang thai hệ thống cũng không thể trực tiếp phát tiểu bạch hổ vào trong bụng của y.
"Hừ!" một tiếng, sau đó xoay người không để ý tới hắn. 'Tiểu bạch hổ?' thân thể Mông Hiểu Dương cứng đờ, cuối cùng nhớ tới một vấn đề bị y quên thật lâu.
Hình thú của Lâm Hô là gì?
Lâm Hô còn chưa kịp trả lời vấn đề của y, liền thấy y xoay người không để ý tới mình, vừa nãy hắn có nói gì hoặc làm gì khiến y giận sao? Sao thái độ lại thay đổi nhanh như vậy!
"Anh về được một lúc rồi, đói bụng chưa, anh kêu Viên Đồng đưa cơm tới."
Bởi vì hệ thống thưởng cho sách dạy nấu ăn cao cấp, Mông Hiểu Dương liền nhập hướng dẫn vào trong trình tự của Viên Đồng, sau đó bản thân y liền quang vinh nghỉ việc (kỳ thực là lười biếng)
Liếc Lâm Hô một cái, rối rắm một hồi, nghĩ hỏi trực tiếp cũng không ổn lắm, liền nói vòng vo: "Em còn chưa được nhìn thấy hình thú của anh."
Lâm Hô nghe xong sửng sốt, mỉm cười truyền tin tức xuống dưới nhà, kêu Viên Đồng bưng cơm lên, bản thân đến gần ôm lấy Mông Hiểu Dương, "Ăn cơm trước, một hồi cho em xem." Là vì cái này sao?
Bất quá biết rõ tính cách sĩ diện của Mông Hiểu Dương, Lâm Hô cũng không có hỏi ra, nếu không tiểu á thú sẽ giận dỗi đến lúc đó hắn làm sao dỗ đây.
Không thể tránh thoát hai tay dài mạnh mẽ của Lâm Hô, Mông Hiểu Dương chán nản quay mặt chỗ khác, 'Em sẽ nói cho anh biết em đang mang thai sao? Sẽ không. Em sẽ nói cho anh biết em mang thai mấy đứa sao? Sẽ không. Em sẽ nói cho anh biết hiện tại em rất tức giận sao? Chờ anh biến thân xong mới quyết định.'Ăn cơm xong, hai mắt Mông Hiểu Dương long lanh nhìn chằm chằm Lâm Hô, cư nhiên đến bây giờ y vẫn không biết rốt cuộc hình thú của Lâm Hô là gì, một hồi nếu hắn biến thành sư tử hoặc là báo thì làm sao bây giờ? Cho dù là hổ nếu như là màu đen hoặc là màu vàng thì làm sao bây giờ?
Trong đầu nháy mắt tưởng tượng ra cảnh Lâm Hô vô cùng cao hứng tiếp nhận ấu tể mới sinh, kết quả thấy không phải là cùng một chủng loại với mình hoặc là cùng một màu, sau đó biến thân thành thú hình trực tiếp ăn luôn y cùng ấu tể tiểu bạch hổ.
Mông Hiểu Dương rùng mình một cái, lắc lắc đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm Lâm Hô biến thân, sau đó liền thấy Lâm Hô chậm rãi cong thân thể, làn da màu đồng cổ dần dần trở nên trắng, sau đó rống to một tiếng, chỉ trong một cái chớp mắt, bên giường xuất hiện một con bạch hổ to lớn dũng mãnh.
"Bạch... Bạch hổ." Hơn nữa còn là toàn thân trắng như tuyết, cẩn thận đến gần Lâm Hô, thấy trong mắt bạch hổ ngoài lạnh lùng nghiêm nghị còn có ôn nhu nhàn nhạt quen thuộc, Mông Hiểu Dương mới dám tới gần, giơ tay lên vuốt ve bộ lông trên lưng hổ.
Mông Hiểu Dương: Tối thiểu lớn hơn bạch hổ ở địa cầu gấp ba, thật sự là quá dũng mãnh, trước đây mình trùng sinh sao không chọn một thân thể tốt như vậy chứ? Này khác nhau cũng lớn quá đi.
Cảm giác được yêu thích trong mắt Mông Hiểu Dương, hổ hình Lâm Hô dùng đầu lớn lông xù cọ cọ bụng của y, lại vẫy đuôi chớp đôi mắt to nhìn Mông Hiểu Dương bắt đầu bán manh.
Tiếc nuối thu tay về, "Biến trở về hình người." Hừ, đừng tưởng rằng bán manh là em sẽ tha thứ anh, còn lâu.
Biết hình thú của Lâm Hô là bạch hổ, Mông Hiểu Dương liền an tâm rất nhiều, nhớ tới 9717 nói, Mông Hiểu Dương sờ sờ bụng, ở trong này tiểu bạch hổ cũng không phải hệ thống cho, mà là hệ thống lợi dụng tinh khí của Lâm Hô cùng bản thân y còn thừa lại dựng dục, nói như vậy, chính là con của y cùng Lâm Hô.
Nhíu mày, tại trong đầu hỏi: "9717, nếu đây coi như là tôi và Lâm Hô dựng dục, vậy hệ thống thưởng cho cái gì? Chính là đề thăng tiểu bạch hổ huyết mạch sao?"
9717: "Tôi chỉ có thể nói cho anh biết, hai con tiểu bạch hổ trong bụng anh tương lai chắc chắn sẽ không đơn giản."
Má nó, giải thích kiểu gì vậy. Nếu như sau này y dạy dỗ thật tốt thì sao, công lao cũng tính là của hệ thống sao? Mông Hiểu Dương nổi giận ở trong lòng mắng to một trận, sau đó cho mình đốt một loạt ngọn nến, lần này đều là bản thân y tự tìm đường chết!
"Em sao vậy?" Biến trở về hình người Lâm Hô ngồi vào bên cạnh Mông Hiểu Dương, sờ sờ trán của y hỏi.
Lắc đầu, y mới không thèm nói cho Lâm Hô biết đã xảy ra chuyện gì. Hiện tại y lại buồn ngủ rồi, ngủ xong rồi nói.
Nhìn Mông Hiểu Dương lại ngủ, Lâm Hô có chút không biết nói gì, tiếp tục như vậy nữa, Hiểu Dương thật sự sẽ giống heo mất. Vén chăn lên chui vào, cẩn thận ôm y cùng nhau tiến nhập mộng đẹp.
Mấy ngày kế tiếp, không chỉ có Lâm Hô, ngay cả thần kinh thô như Lâm Cẩn đều phát hiện Mông Hiểu Dương biến hóa. Ăn uống cũng rất nhiều như cũ, thế nhưng trở nên rất kiêng ăn, có chút nhìn không vừa mắt sẽ cằn nhằn bạn thậm chí giận dỗi bạn. Nhưng sau một hồi, y sẽ ủy khuất nói xin lỗi bạn, khiến Lâm Hô và cả Lâm Cẩn đều không hiểu gì cả.Kỳ thực Mông Hiểu Dương cảm thấy nóng nảy mà không nói ra được, mỗi lần y nghĩ tới sau này bụng sẽ to ra, lại giống như sinh con vậy sinh ra một ổ, liền các loại phiền lòng, các loại đậu má! Buổi tối khi sờ bụng, sẽ không tự chủ hiện ra vui sướng. Hai loại cảm giác hoàn toàn bất đồng này không ngừng quay cuồng trong đầu y, thật sự khiến y rất rối rắm.
Thấy Mông Hiểu Dương lại rúc vào trên ghế sô pha nhíu mày thở dài, trong lòng Lâm Hô cũng có chút nóng nảy, không phải là hắn không có hỏi y, đáng tiếc Mông Hiểu Dương không có hé răng nói với hắn nửa lời.
"Mấy ngày nữa bọn anh sẽ ra ngoài lịch lãm, em muốn đi không?" Lần này lịch lãm không giống như dĩ vãng, lúc trước là phải vào sâu trong rừng rậm Vân An, còn lần này chỉ cần ở bên ngoài có thể săn bắn đến dị thú nhiệm vụ cần mà thôi, đối với hắn mà nói cũng không có gì nguy hiểm, cho nên mới muốn mang Mông Hiểu Dương đi ra ngoài giải sầu một chút.
"Lịch lãm? Ngoài anh ra còn có ai?" Quả nhiên, Mông Hiểu Dương nghe đến đây, nguyên bản mặt mày ủ dột thoáng một cái toả sáng.
Cong lên khoé miệng, "Đông Phương Thanh, Phượng Trạch Khiêm còn có Hoa Nhiên, bọn người Đông Phương thì em biết rồi, Hoa Nhiên là một người bạn khác của anh, đến lúc đó giới thiệu cho em biết."
"Hoa Nhiên? Nghe nói Hoa gia có một vị tiểu giống cái giá trị dựng dục rất cao, có quan hệ gì với Hoa Nhiên không?" Trùng sinh tới cũng nửa năm, đối với rất nhiều thứ mang tính thường thức, Mông Hiểu Dương tự nhiên bù lại rất nhiều, nên y cũng biết cho tới nay giá trị dựng dục cao nhất là một vị tiểu giống cái họ Hoa.
"Hoa Nhiên tuy họ Hoa, nhưng chỉ là con của một gia đình nhỏ thuộc một chi của Hoa gia mà thôi. Bởi vì thức tỉnh huyết mạch rất cao, mới được tiếp đến chủ trạch bồi dưỡng." Thấy Mông Hiểu Dương hưng trí cao như vậy, Lâm Hô đơn giản nói với y một ít bí mật của thập đại gia tộc.
Từ xưa thập đại gia tộc, theo thứ tự là Long, Phượng, Đông Phương, Nam Cung, Tây Môn, Bắc Thần, Tôn, Lâm, Lý, Triệu. Những gia tộc này sở dĩ sẽ trở thành thập đại gia tộc, đều là vì từng gia tộc là hậu duệ của thập đại Thú Thần, trong huyết mạch thừa kế lực lượng của Thú Thần, mạnh hơn thú nhân bình thường rất nhiều.
Hai nhà Long - Phượng thì không cần phải nói, Đông Phương là Diều Hâu, Nam Cung là Thiên Sư, Tây Môn giao xà, Bắc Thần là cửu vĩ hồ, Tôn gia khỉ Macaque, Lâm gia bạch hổ, Lý gia Vân Báo, Triệu gia Tuyết Lang.
Bởi vì huyết mạch của Long gia và Phượng gia rất cường đại nên con nối dòng vô cùng gian nan, đến hôm nay cũng dần bước ra khỏi vòng tròn thế gia, cho nên mới có thể để cho Mông gia cùng Phượng gia thành một trong thập đại gia tộc như hiện nay.
Đáng giá nhắc tới chính là, gia tộc Phượng Trạch Khiêm nguyên bản cũng không phải họ Phượng, mà là họ Phong, nguyên hình là phong báo, nhưng sau lại chẳng biết vì nguyên nhân gì, đổi thành họ Phượng.
"Bây giờ có thể thức tỉnh huyết mạch thú nhân đã càng ngày càng ít, hơn nữa thức tỉnh huyết mạch rất loãng, có lẽ đến một lúc nào đó, huyết mạch của Thú Thần cũng không còn nữa." Càng nói đến phía sau, Lâm Hô càng cảm khái.Huyết mạch? Không ngờ còn có thứ này, lập tức nghĩ đến hệ thống cho tiểu bạch hổ tăng lên huyết mạch, lẽ nào chính là huyết mạch truyền thừa hình thú bạch hổ của gia tộc Lâm Hô?
Quay đầu nhìn Lâm Hô, y có thể nhìn ra được Lâm Hô rất để ý cái này, có thể nói tất cả thú nhân thế gia đều sẽ để ý cái này, dù sao cũng là truyền thừa của gia tộc, có nên nói cho anh ấy biết mình đã mang thai hay không?
Đến gần Mông Hiểu Dương, "Ngày mai chúng ta đi ra ngoài lịch lãm sẽ không có 'phương tiện', tối nay bù lại đi." Nói xong bất ngờ hôn Mông Hiểu Dương, "Chúng ta cùng nhau nỗ lực, sinh thật nhiều thật nhiều ấu tể được không?"
Mông Hiểu Dương: Má nó, rất nhiều cái đầu anh! Coi ông đây là heo sao? Sinh một ổ một ổ, ông đây quyết định không nói cho anh biết!
Mông Hiểu Dương bị Lâm Hô 'thật nhiều ấu tể' thương tổn, tỏ vẻ rất uỷ khuất!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]