Mông Hiểu Dương mơ thấy mình ngồi trong một con thuyền nhỏ phiêu bạt trên đại dương, đong đưa đong đưa khiến y ngủ không yên ổn, đột nhiên một con sóng lớn ập tới, thuyền liền bị đánh lật úp, y cũng bị kinh hách nhíu chặt đôi mày, trong miệng vô ý thức kinh hô một tiếng, sau đó chật vật mở hai mắt ra, liền phát hiện Lâm Hô bên sườn trái đang không ngừng xỏ xuyên.
Mông Hiểu Dương: Má nó, chẳng trách sẽ mơ thấy ở trên biển lắc lư, nguyên nhân là đây?
"Ưm... Anh mau rút ra." Bị Lâm Hô đâm đến điểm mẫn cảm nhất, khiến y khó nhịn rên rỉ một tiếng.
"Em tỉnh rồi sao." Vừa thấy y tỉnh lại, Lâm Hô liền càng thêm không có cố kỵ dùng sức cắm vào rút ra.
Kết quả mới tỉnh lại Mông Hiểu Dương lại bị hắn lôi kéo làm thêm một lần, sau đó, Mông Hiểu Dương đã không còn khí lực tức giận và mắng người, vùi ở trong lòng Lâm Hô lại nửa mê nửa tỉnh ngủ mất.
Lúc này đã năm giờ chiều, phía ngoài toàn bộ tân khách đã sớm tán đi, chỉ những người có quan hệ thân thiết với Lâm gia mới còn ở lại.
Theo lý thì Mông Hiểu Dương xuất từ Mông gia, Mông phu nhân cũng là một chi của Lâm gia, Mông gia cũng nên lưu lại, đáng tiếc Mông gia đã trục xuất Mông Hiểu Dương khỏi Mông gia, hơn nữa cũng đã gạch tên trong gia phả, Lâm gia không giữ bọn họ lại cũng rất bình thường.
Mông gia chủ hôm nay chỉ dẫn theo chính quân cùng trưởng tử tới, lúc này đã về đến nhà, đang ngồi trên sô pha chăm chú nhìn Mông phu nhân, hi vọng ông ta có thể giải thích nghi hoặc trong lòng ông.
Trời biết hôm nay khi ông thấy Mông Hiểu Dương cùng Lâm Hô nắm tay nhau đi ra thì rất giật mình. Đứa con á thú nhân ông chưa từng quan tâm này, cư nhiên được người của Lâm gia nhìn trúng, và còn được Lâm thiếu chủ cưới làm chính quân.
Lúc đó ông liền hoài nghi bên trong có ẩn tình, suy nghĩ một lúc, cuối cùng ông cũng nghĩ tới chính là vấn đề giá trị dựng dục, có lẽ nó có giá trị dựng dục rất cao mới có thể khiến người của Lâm gia tiếp thu người thừa kế cưới một á thú làm chính quân.
Mông gia chủ có thể nghĩ tới chuyện này, đương nhiên những gia chủ khác cũng có thể nghĩ tới, nên tại trong yến hội ông nhận được rất nhiều ánh mắt hiếu kỳ, nhưng kỳ thực ông mới là người hiếu kỳ nhất, nếu như Mông Hiểu Dương thật sự có giá trị dựng dục cực cao, sao ông có thể từ bỏ y, nhưng hiện tại bọn họ đang ở yến hội của Lâm gia, nếu không ông thật sự rất muốn hỏi Mông phu nhân, giá trị dựng dục của Mông Hiểu Dương rốt cuộc là bao nhiêu.
"Hiện tại, em có thể nói cho tôi biết giá trị dựng dục của Hiểu Dương rồi chứ?" Rốt cuộc là bao nhiêu điểm giá trị dựng dục? Mới có thể khiến Lâm gia quyết định nhanh chóng cưới Hiểu Dương về nhà.
"Chuyện đã lâu rồi, làm sao em nhớ được." Mông phu nhân hờn dỗi liếc Mông gia chủ một cái, sau đó ngồi sát lại gần Mông gia chủ, "Anh cũng biết, đứa bé này từ nhỏ sống với á phụ của nó, sau khi trở về mỗi lần thấy em dường như nhìn thấy kẻ thù, cũng không muốn thân cận với em."
Làm như 'vô tình' chê bai Mông Hiểu Dương và á phụ y vài câu, Mông phu nhân mới ra vẻ nhớ lại chuyện năm đó, "Năm nó mười ba tuổi, dường như chúng ta đi Hải Lam Tinh thì phải."
n đi Hải Lam Tinh du ngoạn sao?" Mới từ cửa hàng quang não bò ra, Mông Yên vừa vặn nghe được mấy chữ Hải Lam Tinh, tức thì hưng phấn không thôi.
Hải Lam Tinh được công nhận là thắng địa du lịch nghỉ dưỡng tốt nhất, phong cảnh tuyệt đẹp tự nhiên không cần phải nói, bên cạnh đó cũng có những khu vực thắng cảnh khiến người ta điên cuồng, chỉ cần bạn có điểm tín dụng đầy đủ, tại đó, ngoại trừ việc giết người, bạn có thể hưởng thụ được bất kỳ loại phục vụ nào.Mông Yên đã tới nơi đó vài lần, đối với thương trường nơi đó phải nói là nhớ mãi không quên.
Liếc nhìn Mông Yên, nháy mắt với Mông Đằng, ý bảo nó dẫn Mông Yên trở về phòng, "Con đó! Chỉ biết chơi thôi, mấy ngày nay cùng Trạch Khiêm thế nào rồi?"
Kéo kéo bị Mông Đằng nắm chặt tay, không rút ra được, Mông Yên bĩu môi, "Tụi con rất vui vẻ mà, mỗ mụ còn chưa nói... Này! Anh hai anh làm gì vậy?"
Chưa kịp hỏi xong đã bị Mông Đằng lôi đi.
Lắc đầu, Mông phu nhân vẻ mặt bất đắc dĩ cười nói: "Thằng bé này."
Bị chen ngang như thế, cảm xúc của Mông gia chủ đã ổn định không ít, giọng nói cũng hòa hoãn xuống, "Nói như vậy, năm đó bởi vì chúng ta đi Hải Lam Tinh mà làm lỡ kỳ trắc thí của Hiểu Dương sao." Nói cách khác, lúc trước đứa bé kia chưa từng được khảo nghiệm, sau khi gặp gỡ Lâm Hô mới khảo
nghiệm.
"Cơm tối em và các con ăn trước đi, tôi còn có chút việc phải xử lý." Mông gia chủ đứng dậy đi thư phòng, ông muốn tìm người tra một chút, rốt cuộc là đứa bé á thú nhân kia có mấy điểm giá trị dựng dục?
Đồng dạng có nghi hoặc như vậy còn có Phượng gia chủ, bất quá ông chỉ hiếu kỳ mà thôi, dù sao liền tính Mông Hiểu Dương có sáu điểm thậm chí bảy điểm giá trị dựng dục, đều đã gả cho Lâm Hô, không liên quan gì tới ông.
Hiện tại phiền phức duy nhất của ông chính là tiếng khóc của hai giống cái trước mặt, bắt đầu từ lúc ông về nhà đến bây giờ vẫn không hề ngừng lại, hỏi bọn họ cũng không nói, khóc đến mức khiến trong lòng ông phiền táo không thôi.
"Lưu thị quân vừa mới khỏe lại, đừng khóc nữa, Trạch Ngọc, con nói xem rốt cuộc là có chuyện gì mà khiến hai người khóc thành như vậy, nói ra chính mỗ sẽ làm chủ cho con." Trong lòng Phượng phu nhân quả thật vỗ tay cười lớn, sinh giống cái thì sao, có tặng không người ta cũng không thèm, kết quả còn bị một á thú nhân đắc thủ.
"Phụ thân, con muốn gả choanh Lâm Hô, phụ thân mau giúp con đi." Phượng Trạch Ngọc đi tới trước mặt Phượng gia chủ, khóc cầu nói.
Nhíu mày, "Việc khác có thể thương lượng, việc này thì không được." Bọn họ tuy cùng Lâm gia cũng xưng là thập đại gia tộc, nhưng Phượng gia cùng Mông gia đều là gia tộc mới nổi, thực lực hoàn toàn không bằng gia tộc danh tiếng lâu đời, lúc này mới có việc hai nhà Phượng - Mông kết thân, nếu không Phượng gia chủ thật đúng là chướng mắt Mông gia.
Chưa từng thấy phụ thân nghiêm khắc với mình như vậy, Phượng Trạch Ngọc có chút bị dọa sợ, sau đó bĩu môi, không dám khóc thành tiếng, kỳ thực khi gã nhìn thấy thiệp mừng đến từ Lâm gia, chỉ biết đời này cùng Lâm Hô vô duyên, chỉ là trong lòng còn có chút không cam mà thôi.
Hai nhà Mông - Phượng xảy ra chuyện gì, bên này tỉnh lại lần nữa Mông Hiểu Dương đương nhiên không biết, y chỉ biết hiện tại eo mình mỏi, lưng thì đau, chân rút gân, toàn thân đều khó chịu kinh khủng.
"Em tỉnh rồi." Giọng nói hơi khàn khàn vang lên trên đỉnh đầu Mông Hiểu Dương, Mông Hiểu Dương liền giơ khuỷu tay đập qua.
"Không biết xấu hổ còn dám hỏi, anh là tên cầm thú!" A! Chết tiệt, thắt lưng già cả của mình!
Cầm nắm tay đang vung tới của y, Lâm Hô thấu lại gần cắn cắn vành tai có chút phiếm hồng của y, "Anh vốn là thú nhân mà, nhìn em tinh thần như vậy, đều tại anh không cố gắng hết sức."Mông Hiểu Dương: Con mẹ nó, tinh thần em gái anh chứ tinh thần, không thấy được tôi không có sức đánh anh sao?
Bất quá đối với thể lực kinh người của Lâm Hô, cuối cùng Mông Hiểu Dương cũng đã lĩnh hội, hiện tại phía sau y đều trướng đau vô cùng khó chịu, y cũng không muốn càng thêm trọng thương, "Mấy giờ rồi? Em đói bụng."
"Tám giờ rồi, cả ngày nay em có ăn gì đâu, chắc là đói lắm rồi, chúng ta xuống lầu đi." Lâm Hô chỉ muốn trêu y một chút mà thôi, hắn đương nhiên sẽ không tiếp tục làm gì Mông Hiểu Dương, nếu không thân thể y sẽ không chịu nổi.
Lúc xuống lầu, người hầu của Lâm gia đã đứng chờ sẵn, cơm nước đều là căn cứ mấy ngày hôm trước Mông Hiểu Dương dạy làm, tuy so ra kém Mông Hiểu Dương làm, bất quá mùi vị cũng không tệ.
én cơm, gặm ba khối thịt dị thú mới vỗ vỗ bụng buông chén đũa.
"Đói như vậy?" Lâm Hô chưa từng thấy Mông Hiểu Dương ăn nhiều như thế, bị sức ăn của y doạ sợ, sau đó sờ sờ cái bụng tròn vo của y, lo lắng y ăn nhiều quá sẽ khó tiêu.
Bị động tác của Lâm Hô khiến cho Mông Hiểu Dương lười biếng dựa vào hắn, gật đầu, liếc hắn một cái "Cả ngày chưa ăn cơm, lại vận động quá độ, ai mà không đói?"
Khóe miệng Lâm Hô cong lên nở nụ cười, dịu dàng ôm y lên, "Ừ, chúng ta trở về phòng đi."
Bị động tác của hắn làm cho hoảng sợ, "Em còn mệt muốn chết, anh muốn làm cái gì?"
"Trở về phòng..... ngủ, nếu không em còn muốn làm gì?" Lâm Hô cúi đầu để sát vào Mông Hiểu Dương, thấp giọng hỏi.
Lắc đầu như trống bỏi, đương nhiên không muốn, đùa gì thế, tiếp tục làm nữa sẽ tinh tẫn nhân vong, y mới không muốn chết ở trên giường, truyền ra ngoài rất khó nghe biết không.
Mông Hiểu Dương, lẽ nào cậu cũng chỉ nghĩ được chuyện này thôi sao?
Sáng sớm hôm sau, Mông Hiểu Dương theo Lâm Hô đi gặp trưởng bối dòng chính Lâm gia, Mông Hiểu Dương cho rằng lại phải đối mặt với một trận chiến đấu, không ngờ lại dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ.
Mông Hiểu Dương: Không phải nói Lâm gia là một trong ba đại gia tộc đứng đầu của thập đại thế gia sao? Sao chỉ có mấy người vậy?
Mang theo hiếu kỳ trở lại đại sảnh, Lâm gia gia còn có Lâm gia chủ bọn họ đã sớm ở đó chờ hai người về ăn sáng, thỉnh thoảng Lâm phu nhân còn ân cần hỏi y vài câu, khiến Mông Hiểu Dương thật sự có chút thụ sủng nhược kinh.
Chỉ là chung quy vẫn có một tầng khoảng cách, bị người như vậy quan tâm luôn cảm thấy không được tự nhiên, cũng may ngày nghỉ của bọn họ cũng sắp kết thúc, Mông Hiểu Dương suy nghĩ tới đó, không khỏi nhẹ nhàng thở phào một cái.
Lâm phu nhân thầm than ngày nghỉ quá ngắn, nếu không liền giữ hai đứa ở nhà thêm vài ngày, có khi Hiểu Dương sẽ mang thai thì sao? Nghĩ vậy, ông nhịn không được nhìn về phía bụng bằng phẳng của Mông Hiểu Dương.
Mông Hiểu Dương: Má ơi, ông nhìn chằm chằm bụng của một nam nhân như vậy, Lâm thú phụ sẽ không ghen sao? Còn nhìn? Còn nhìn? Ông đừng nói có thể nhìn tới biến ra một quả cầu nha?Ngay lập tức, cả người Mông Hiểu Dương cũng không thoải mái, quả cầu? Mang thai? Sinh con?
"Con mẹ nó! 9717, tôi như vậy lại cùng Lâm Hô làm rồi, có khi nào sẽ mang thai không?" Cả người không tốt Mông Hiểu Dương trực tiếp từ đại sảnh chạy trốn trở về WC trong phòng.
9717: "Kí chủ, xin bình tĩnh đừng nóng!" Giá trị dựng dục 9, tương đương với tỷ suất thụ thai chín mươi phần trăm, đi nhà tắm công cộng tắm một cái nói không chừng đều sẽ có bầu, 9717 nghĩ như thế.
"Bình tĩnh em gái cậu! Đừng nóng em trai cậu! Cậu mau nói cho tôi biết, có thể có thai hay không, chờ một chút......." Hít sâu một hơi, "Cậu nói đi, tôi chịu được." Chịu được cái búa, y có thể tiếp thu nam nhân, thế nhưng còn chưa tiếp thu được việc có con được không! Đây thật sự quá khiêu chiến thần kinh của y, cũng tự trách mình, thoải mái tới hồ đồ không nghĩ tới chuyện này.
9717: "Tôi vừa kiểm tra, cũng không có nhìn thấy trong bụng anh có dấu hiệu của sinh mệnh." Trực tiếp xuất hiện tại trước mặt Mông Hiểu Dương, 9717 chặt đứt niềm vui của y, "Thế nhưng tối hôm qua anh và Lâm Hô mới gần nhau, hiện tại căn bản là hệ thống không kiểm tra được có tin tức của tân sinh mệnh hay không, đợi ba ngày sau, mới có thể biết đáp án chính xác."
Chết tiệt, vậy cậu cái hệ thống này có chỗ nào hữu dụng, còn không bằng một cây que thử thai của địa cầu sao? Đồ chơi kia đều có tiếng là ngày hôm sau có thể nghiệm ra, cậu tự xưng một hệ thống cao đoan cư nhiên nghiệm không ra.
9717: "Nếu như bây giờ hệ thống phân hình ra anh đã mang thai, anh sẽ làm gì? Bỏ nó sao? Tự tay giết chết con của anh? Hay giữ lại đứa con của anh và Lâm Hô?"
Âm thanh 9717 lộ ra lạnh lùng chưa từng có, nó nghĩ, phôi thai mới vừa thành hình trong bụng và nhân loại đã trưởng thành đều là sinh mệnh cá thể. Không ai có tư cách giết chết một tân sinh mệnh như vậy, càng không có viện cớ hay lý do để biện hộ, nếu không muốn có con, vậy khi 'thoải mái' sao không dùng phương pháp bảo vệ thật tốt.
Mông Hiểu Dương không chớp mắt tựa vào trên tường WC, y bị 9717 hỏi đến ngẩn ra. Không bao lâu, Mông Hiểu Dương đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía 9717, nhưng mà ở đó đâu còn người nào.
"Má nó! Không phải là bây giờ tôi không có thai sao? 9717 cái đồ hố cha kia cậu lại gạt tôi!" Mông Hiểu Dương hồi phục bộ dáng như dĩ vãng, chỉ là trong lòng y suy nghĩ như thế nào, chỉ có bản thân y biết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]