Ngày thứ chín của nhiệm vụ, ngoài hai lời khen mỗi ngày của Lâm Cẩn, không còn thu hoạch gì khác. Tính cả hôm nay và ngày mai, cũng chỉ có 24 lời khen. Nếu như còn không có biện pháp thu thập thêm 8 lời khen nữa, y thật sự sẽ tiêu đời, QWQ
Không yên lòng cùng Lâm Cẩn vào nhà, phát hiện Đông Phương Thanh bọn họ đã mấy ngày không xuất hiện nay lại đang ngồi trên sô pha, nhất thời mắt sáng lên.
"Anh Đông Phương, anh đã đến rồi." Lâm Cẩn nhảy nhót chạy qua, vốn là muốn ngồi cạnh Đông Phương Thanh, thế nhưng sắc mặt của Lâm Hô thực sự không tốt, cậu chỉ phải lên tiếng chào hỏi sau đó đến ngồi bên cạnh Lâm Hô.
Đông Phương Thanh ưu nhã cười cười, lập tức móc ra một con thú bông nhỏ đưa cho Lâm Cẩn, "Tiểu Cẩn Nhi không tới chỗ anh Đông Phương chơi, anh Đông Phương nhớ Tiểu Cẩn Nhi quá nên mới đến đây. Con thú bông nhỏ này anh tình cờ trông thấy, nghĩ Tiểu Cẩn Nhi ôm nhất định rất đáng yêu, liền mua tặng cho em, thế nào, thích không?"
"Dạ thích." Lâm Cẩn tay cầm con thú bông nhỏ cố sức gật đầu, cười toe toét. Mông Hiểu Dương cảm thấy, cho dù Đông Phương Thanh tặng cho chiếc đũa, Lâm Cẩn đều cảm thấy đó là bảo bối đi.
Nhưng y nghĩ Đông Phương Thanh cũng không thích hợp Lâm Cẩn, một người nói năng ngọt xớt như vậy, căn bản cũng không biết gã nói câu nào là thật, câu nào là giả, đơn thuần như Lâm Cẩn căn bản không bắt được gã. Bất quá đây là chuyện của người ta, một người ngoài như y không cần quan tâm.
Hiện tại quan trọng nhất là, giữ bọn họ lại ăn cơm, sau đó thu thập bốn lời khen. Tốt nhất ngày mai bọn họ cũng trở lại, như vậy có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi, Mông Hiểu Dương hai mắt phát sáng nghĩ.
Chỉ là ánh mắt của y khiến cho ngoại trừ Lâm Cẩn ai cũng hiểu lầm.
Đông Phương Thanh: Quả nhiên là thích Phượng Trạch Khiêm, Lâm Hô làm sao bây giờ?
Phượng Trạch Khiêm: Rốt cuộc hiện tại có nên nạp y làm thị quân luôn không? Nhưng Tiểu Yên chắc chắn sẽ không đồng ý, haiz! Thật là khổ não.
Lâm Hô: Một người coi trọng ẻo lả, một người coi trọng ngụy quân tử, ánh mắt đều có vấn đề hết rồi sao?
Đương nhiên, Mông Hiểu Dương cũng không biết bọn họ nghĩ gì, nên y rất hưng phấn giữ bọn họ lại ăn cơm chiều, chờ hai người gật đầu liền kích động vào phòng bếp nấu cơm.
Hành động này càng khẳng định ý nghĩ của mọi người. Lâm Hô nghe tiếng hát khẽ truyền ra từ phòng bếp, nhìn Lâm Cẩn thỉnh thoảng ngượng ngùng lén nhìn Đông Phương Thanh, rốt cuộc nhịn không được nữa liền trực tiếp đuổi hai người kia ra khỏi ký túc xá.
"Rầm!" một tiếng, đóng cửa lại, lúc này mới trở về sô pha ngồi xuống. Quả nhiên, không có hai người kia, không khí trong phòng trong lành hẳn ra.
Mông Hiểu Dương trong phòng bếp nghe được tiếng đóng cửa ló đầu ra nhìn, thấy trên sô pha không còn bóng dáng của bọn người Đông Phương Thanh, cuống quít chạy đến, hỏi: "Người đâu rồi?"
"Bị anh hai đuổi đi rồi." Đây là giọng nói ủy khuất của Lâm Cẩn,
"Có việc nên rời đi trước." Đây là giọng nói nghiêm nghị của Lâm Hô.
Hai người đồng thời trả lời, thế nhưng Mông Hiểu Dương tuyển chọn tin tưởng Lâm Cẩn. Mới đồng ý muốn ở lại ăn cơm, làm sao có thể không nói một tiếng đã đi? Mông Hiểu Dương tuyệt đối tin tưởng bọn họ không phải là người như thế.
Hai mắt bốc hoả trừng Lâm Hô, "Vì sao đuổi bọn họ đi, bọn họ không phải nói ở lại ăn cơm sao?" Mông Hiểu Dương trong lòng cắn khăn tay, đi rồi sao? Nghe như sét đánh ngang tai! Hai người đừng đi mà (tay Nhĩ Khang)
"Đã nói bọn hắn có việc bận." Nghiêng mặt không cùng Mông Hiểu Dương đối diện, bình tĩnh trở lại.
Cắn cắn môi, "Hừ" một tiếng quay đầu lên lầu trở về phòng, 'Có việc cái đầu anh á chứ có việc, không muốn Tiểu Cẩn gặp Đông Phương Thanh thì có! Anh cái đồ đệ khống. Ăn cơm tôi nấu nhiều như vậy không khen được một tiếng cũng đành, lại còn phá hư nhiệm vụ của tôi, lần sau làm cơm trực tiếp hạ độc độc chết anh cho rồi.'
Ngã mình xuống giường lớn mềm mại, Mông Hiểu Dương không muốn nghĩ đến cảnh tượng khi nhiệm vụ thất bại. "A!!! Tên Lâm Hô chết tiệt!"
Dưới lầu, Lâm Cẩn vội vã chạy vào phòng bếp lại vội vã chạy ra, bĩu môi, "Anh hai, Hiểu Dương chỉ mới chuẩn bị đồ ăn, vẫn chưa nấu."
Nhíu nhíu mày, Lâm Hô chậm rãi vào phòng bếp, nhìn chằm chằm mớ đồ ăn đã chuẩn bị xong lại chưa được nấu chín, "Vậy thì ăn dinh dưỡng tề."
"Buổi trưa dinh dưỡng tề, buổi tối lại ăn dinh dưỡng tề! Đáng ghét, đều tại anh, nếu không sao Hiểu Dương bãi công không làm cơm." Quay đầu lại nhìn sang thức ăn trên bàn, tưởng tượng hình ảnh khi chúng nó được nấu chín, nuốt một ngụm nước bọt, "Em đi gọi Hiểu Dương xuống." Nói xong, chạy thình thịch lên lầu gõ cửa phòng Mông Hiểu Dương.
"Cốc cốc cốc!"
Lâm Cẩn: "Hiểu Dương, tớ đói bụng quá hà."
Mông Hiểu Dương: Cậu đói bụng liên quan gì đến tôi! Không hoàn thành nhiệm vụ, sau này các người đừng nghĩ ăn cơm tôi nấu nữa, hừ hừ...
Lâm Cẩn: "Hiểu Dương, anh hai cũng đói bụng."
Mông Hiểu Dương: Anh ta đói mới tốt! Tốt nhất chết đói luôn đi. (kéo chăn che đầu lại)
Lâm Cẩn: "Hiểu Dương, thức ăn đều chuẩn bị xong hết rồi, không làm rất đáng tiếc."
Mông Hiểu Dương: Vậy cũng được, mấy vạn một cái nấm! Má nó! Quả thực còn mắc hơn cỏ linh chi! Bất quá không phải tiền của mình bỏ ra. (giơ tay lên che lỗ tai)
Mông Hiểu Dương: Mợ nó, không phải cách âm rất tốt sao, xảy ra chuyện gì vậy hả? (trực tiếp mở quang não vào ứng dụng làm nhiễu)
Ngoài cửa Lâm Cẩn ủy khuất ném xuống máy phóng đại âm thanh, "Anh hai, em đều mở khuếch đại âm thanh tối đa, thế nhưng Hiểu Dương vẫn không để ý tới em."
Lâm Hô vẫn luôn đứng bên cạnh, nghe vậy xoa đầu em trai, sau đó trực tiếp quay đầu trở lại gian phòng của mình.
'Lẽ nào y thực sự thích ngụy quân tử kia như vậy? Mình không mạnh bằng hắn sao? Thành tích không phải là tốt hơn hắn sao? Không phải có tiền nhiều hơn hắn sao? Ánh mắt của Hiểu Dương quả nhiên có vấn đề.'
Sau khi cho ra câu trả lời Lâm Hô hài lòng gật đầu, quyết định lần sau cho Mông Hiểu Dương xem thật kỹ con người của Phượng Trạch Khiêm. (Lâm Hô đại nhân, anh không cảm thấy suy nghĩ của anh có vấn đề sao? Hơn nữa anh cũng quan tâm quá nhiều rồi đó!)
"Vẫn là y làm đồ ăn ngon hơn." Ném xuống túi dinh dưỡng tề, Lâm Hô cau mày nói.
Đóng màn hình tiểu thuyết, Mông Hiểu Dương tâm tình cuối cùng cũng thư sướng rất nhiều. Người đọc 《 tiếu ngạo võ lâm 》 của y càng lúc càng nhiều, theo đó tiền thu vào cũng càng ngày càng nhiều. Hôm nay xem bình luận phía dưới, cũng là thuần một sắc khen ngợi, trách không được có thể chữa khỏi cõi lòng tan nát của y.
Quyển tiểu thuyết này cũng sắp đi vào hồi kết, tân văn y còn đang suy nghĩ. Mấy ngày nay vẫn vì nhiệm vụ mà phiền não, y không suy nghĩ được, dẫn đến bây giờ còn chưa biết viết cái gì.
"Haizzz, thôi để ngày mai suy nghĩ tân văn tiếp." Rời khỏi quang não, hệ thống đột nhiên bắn ra mấy cái tin tức.
"Đinh! Thu được hai lời khen của Lâm Cẩn, thu được một lời khen của Lâm Hô, hiện nay tổng cộng 23 lời khen."
"Đinh! Cách thời gian hết hạn làm nhiệm vụ còn có 36 giờ, thỉnh kí chủ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ."
"Đinh! Thu được một độc giả trung thành, thưởng cho 1 vạn trị số fan."
"Đinh! Thu được độc giả trung thành đầu tiên, thưởng cho 10 điểm trị số thành công, một phiếu đổi vô sắc."
Sau khi nghe tất cả thông báo, Mông Hiểu Dương ngẩn người. Tên Lâm Hô kia cư nhiên sẽ khen y nấu ăn ngon? Nếu biết bỏ đói anh ta sẽ được khen, y đã sớm làm rồi.
Thật lâu sau, y mới nhớ tới thông báo nói y có một độc giả trung thành. Không chỉ cho y tăng thêm một vạn trị số fan, còn có trị số thành công và phiếu đổi. Nhưng mà phiếu đổi vô sắc rốt cuộc là cái gì?
"9717, tôi nghĩ cậu nên nói cho tôi biết tác dụng của phiếu đổi vô sắc."
"Phiếu đổi chia làm: Vô sắc, hồng sắc, chanh sắc, hoàng sắc, lục sắc, thanh sắc, lam sắc, tử sắc, hắc sắc bảy đẳng cấp, từng đẳng cấp có thể đổi vật phẩm đẳng cấp tương ứng. Nhưng mà năng lượng của hệ thống không đủ, không thể mở ra giao diện đổi vật phẩm, nên chỉ có thể thỉnh kí chủ tạm thời bảo lưu phiếu đổi vô sắc này, đợi sau này mở giao diện đổi."
Mông Hiểu Dương liếc mắt, không trực tiếp cho y vài điểm trị số thành công cho rồi. Phần thưởng vô ích y không thèm. Đợi an tĩnh lại, y không khỏi lại nghĩ tới cái nhiệm vụ hố cha của mình, rốt cuộc phải làm sao bây giờ?
Ngày thứ mười, Mông Hiểu Dương rốt cuộc nghĩ ra một biện pháp. Dậy thật sớm làm rất nhiều bánh cupcake, dự định mang đến lớp cho bạn học ăn, người nhiều như vậy, chắc sẽ có mấy người tốt bụng nguyện ý cho lời khen đi.
Trước hết để cho Lâm Cẩn và Lâm Hô ăn, sau khi thu được hai lời khen của Lâm Cẩn, y chớp mắt nhìn Lâm Hô, hi vọng kỳ tích xuất hiện lần nữa. Đáng tiếc khiến y thất vọng rồi, Lâm Hô vẫn vẻ mặt bình tĩnh ngồi ăn điểm tâm.
Mông Hiểu Dương: Quả nhiên nên bỏ đói anh...
Xoay người lại đem cupcake gói cẩn thận để trong phòng khách, Mông Hiểu Dương lúc này mới lên lầu tắm rửa thay quần áo. Khi xuống lầu lần nữa, Lâm Hô đã đi học, Lâm Cẩn thì đang ngồi chờ y.
"Ha ha, Hiểu Dương, chúng ta đi nhanh lên đi, nếu không sẽ trễ giờ, ha ha..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]