Khấu Thu đứng tại chỗ một hồi, không ngoài dự đoán lần thứ hai nhận được cuộc gọi đến từ Khấu Quý Dược.
“Ngươi vừa mới nói ngươi ở đâu, ta không nghe rõ.”
Khấu Thu cơ trí sớm đã nhìn thấu hết thảy. Loại người không nguyện ý thừa nhận mình thần kinh thô lại có tiểu tính tình này, phận làm con, hắn ngoan ngoãn phối hợp nói: “Ở ven đường.”
Khấu Quý Dược: “Cụ thể?”
“Chờ một chút.” Sau khi Khấu Thu định vị xong, cho ra một đáp án chính xác: “Kinh độ xxx, vĩ độ xx.”
Khấu Quý Dược: “Bên cạnh ngươi có dấu hiệu gì không?”
“Có 3 cái cây, còn có một cửa hàng bán bánh bao Hàng Châu. Tôi nói là tôi đang…”
Nói còn chưa hết, chỉ còn lại tiếng tít tít lạnh lẽo.
Đặc biệt lãnh khốc vô tình lại bị kết thúc cuộc gọi.
Đạo lý này nói cho chúng ta biết: khi có người nói với ngươi thì phải nói chuyện qua lại, lúc giao lưu thì phải nghĩ bảy lần rồi hãy nói.
Nói thế nào thì nói, kinh độ và vĩ độ vẫn rất hữu dụng. Khấu Quý Dược cuối cùng thành công đón được Khấu Thu.
Hắn ném cho Khấu Thu một cái áo gió, chiếc áo rộng lớn bao lại nửa người. Khấu Thu cởi ra chiếc áo khoác bị ướt ra.
Khấu Thu nhìn Khấu Quý Dược chỉ còn lại có một chiếc áo mỏng, có dự cảm hắn sẽ bị cảm lạnh.
Khấu Quý Dược nhìn thẳng về con đường chật chội phía trước, chạy chậm lại: “Sao lại đến đây?”
Khấu Thu hỏi ngược lại: “Cha thấy mộng tưởng muốn thống nhất thiên hạ này thế nào?”
Khấu Quý Dược liếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-vao-hao-mon-he-thong-thay-doi-khi-chat/532104/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.