Vòng eo mềm mại, thần thái xinh đẹp. Theo động tác trong tay, nhánh cây thưa thớt rớt xuống. Trừ đám chim sẻ hoảng hốt bay đi ở ngoài cửa sổ, không một người nào bị rớt trúng đầu. Điều này cũng khó trách, dưới lầu dạy học vốn là một bụi cỏ, chung quanh còn có cây cối, bình thường thì học sinh sẽ không đi đường này.
Trần Nhạc Thiên nhìn mà ngạc nhiên: “Còn cứu được không?”
Cơ Chi cũng không ngẩng đầu lên: “Let it go.”
Khấu Thu cầm một đám nhánh cây ném xuống dưới. Một hồi lâu cũng không nhận được được hồi đáp.
“Về chung không?”
Khấu Thu xua tay: “Đợi một lát nữa.”
Cơ Chi: “Giờ tan học rồi, ở trường không còn ai.”
“Làm gì cũng phải đến nơi đến chốn.” Khấu Thu đếm số nhánh cây còn dư lại trong tay: “Tôi còn ở lại tầm mười mấy phút nữa, cậu đi trước đi.”
Cơ Chi lắc đầu cùng Trần Nhạc Thiên đi về.
Trong phòng học, dần dần chỉ còn lại có một mình hắn. Khấu Thu cũng cảm thấy mình rất nhàm chán, ném luôn đám nhánh cây còn lại ra ngoài cửa sổ, lấy áo khoác mặc vào chuẩn bị chạy lấy người.
Sau đó… liền cứ như vậy không hề có nhân tính trúng mục tiêu.
Trần Chu cầm xẻng nhỏ đang chuẩn lấy một ít đất, đã bị vật thể không rõ nào đó từ trên trời giáng xuống rớt trúng đầu. Là một hai nhánh thì cũng thôi đi, Khấu Thu tiện tay quăng luôn một đống xuống. Tất cả nhánh cây giống như thiên nữ tán hoa rơi xuống, không chừa chút không gian nào cho người né tránh.
Nghe thấy tiếng vang,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-vao-hao-mon-he-thong-thay-doi-khi-chat/532092/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.