Chương trước
Chương sau
Tản mạn tùy tính, tư duy trơ trơ đại đa số đều đại biểu cho thái độ đối với nhân sinh chỉ có tiêu cực cùng bi quan.
Nhưng đối với nam tử tóc vàng mà nói, lười biếng là triết học, là phúc khí. Cho nên hắn làm biếng liền không hề có áp lực. Hắn chỉ hơi chút chăm chỉ khi cùng Tham Lam tham gia buổi hôn lễ mà Khấu Thu làm flower boy. Hay là đi trộm tiền, hoặc lúc tìm kiếm mục tiêu ra tay.
Chờ đồng bọn đối diện xuất phát, còn mang theo bao tay màu trắng. 
“Giờ làm gì, thuốc mê hay dụ dỗ?”
“Không cần phải lằng nhằng cho mắc công.” Người đối diện cười cười: “Chỉ là tiểu bạch kiểm thôi mà. Chỉ hơi cao một chút, cần gì phải lo lắng.”
Lười Biếng làm biếng đến nỗi ngay cả mí mắt cũng không muốn nâng. Nhưng đối với mục tiêu bắt cóc lại vô cùng hứng thú: “Ngươi dùng gì?”
“Mị lực.” Nói xong, người đối diện đứng dậy. Lười Biếng lấy ví tiền trộm được từ Khấu gia ra tính tiền, đi theo.
Lề đường đối diện
Người bán hàng rong lấy bịch táo đỏ đưa cho Khấu Quý Dược: “Tổng cộng 12 tệ 5 đồng.”
Khấu Quý Dược đang chuẩn bị trả tiền, bên cạnh lại hiện ra một bàn tay xinh đẹp: “Để tôi trả 5 đồng lẻ cho.”
Nam tử nói chuyện cười vô cùng ấm áp. Tuy là hoàng hôn, nhưng hắn lại tuấn mỹ như Apollo, tiền đồ xán lạn.
Người bán hàng rong nhìn đến sửng sốt. Hôm nay là ngày gì mà đầu tiên xuất hiện một người có địa vị từ siêu xe bước ra mua táo. Bây giờ lại là người có diện mạo xuất chúng nguyện ý vì hắn trả tiền lẻ.
Lười Biếng nhìn mà nhíu mày. Tên Siêng Năng này, ngay cả tán gái cũng vô cùng keo kiệt.
Siêng Năng dùng ánh mắt chứa đầy tình ý nhìn chằm chằm Khấu Quý Dược, giành trước một bước cầm lấy bịch táo đỏ từ tay người bán hàng rong, chậm rãi đưa cho Khấu Quý Dược: “Hắc, của anh này, đừng quên lấy chứ.”
Khấu Quý Dược cầm lấy, khuôn mặt trước sau lạnh lùng như một.
Siêng Năng vươn tay ra: “Chào anh, tôi thấy anh rất đặc biệt, muốn làm quen một chút.”
Đáp lại hắn, chỉ có bóng dáng thoáng qua. Siêng Năng tựa như không quan tâm đến sự lạnh nhạt của Khấu Quý Dược, nhiệt tình hào phóng tự giới thiệu bản thân mấy lần: “Aite.”
Phát âm giống Quite (không hiểu).
Hắn cứ bám riết không tha. Cuối cùng, Khấu Quý Dược dừng chân, nhìn hắn: “Ngươi quên thêm q đằng trước.”
Nói xong, bước đi.
Aite sửng sốt, cho đến khi truyền đến tiếng cười của Lười Biếng từ đằng sau, hắn quay đầu lại hung tợn hét: “Câm miệng.”
Lười Biếng không thèm để ý, tiếp tục cười nhạo: “Đã nói người đừng có lấy cái tên kì quái đó mà không nghe. Ngươi muốn bảo ta quite sao?”
Aite không để ý tới hắn, đứng tại chỗ suy tư nên làm cái gì bây giờ.
Chân trời bắt đầu nặng hạt.
Aite chậm rãi nhếch miệng cười, chạy đến bên người Khấu Quý Dược: “Hắc, trời mưa rồi, chúng ta lại gặp nhau này.”
Hơn mười giây trước đó mới thấy qua hắn, Khấu Quý Dược đi tiếp.
Aite cởi áo khoác ra, muốn che mưa giúp đối phương. Bất đắc dĩ phát hiện mình lùn hơn người nọ, dù có nhón chân cũng không đủ, tư thế lại không văn nhã chỉ có thể buông tha.
Lúc này hắn vô cùng oán giận Khấu Thu. Là thụ thì cũng thôi đi, thân cao cũng không được như người ta. Đây… chẳng phải là muốn bức chết người hay sao?
Mắt thấy Khấu Quý Dược sắp lên xe. Nguyên tắc dê béo tới tay không thể để chạy thoát, Aite liền nắm lấy tay Khấu Quý Dược, mạnh mẽ kéo lại.
Đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào da thịt, bàn tay của hắn còn không kịp mở ra đã bị đối phương phản thủ. Tập kích bất thình lình làm hắn lảo đảo.
“Đủ vị.” Aite liếm khóe miệng, đáy mắt lóe lên ánh sáng thích huyết.
Tóc vừa đen vừa dài, lại còn có giá trị vũ lực cao. Đủ tư vị, đủ hương vị!
Động tác Aite khéo léo xảo quyệt, y như con rắn giả dối cùng trí mạng. Mà đối thủ của hắn, động tác lại cực kỳ đơn giản. Nhanh – ngoan – chuẩn, trong chớp mắt liền hóa thành một bóng đen sắc bén. Khi hắn còn không kịp phản ứng, bóng đen thu tay lại, hắn chỉ lo kinh ngạc vì tốc độ. Lần thứ hai thanh tỉnh lại thì đã bị chế phục hoàn toàn.
“Ai phái ngươi tới.” Giọng nam trầm thấp truyền vào tai hắn. 
Thì ra không phải là tiểu bạch kiểm ăn chơi sa đọa, là một nam nhân hàng thật giá thật, đá phải thiết bản rồi. Con ngươi Aite chuyển chuyển: “Tôi chỉ thấy anh hợp mắt nên muốn làm bạn thôi mà.”
Cửa xe ‘rầm’ một tiếng mở ra. Aite còn cho là mình sẽ bị đánh ngất xỉu mang đi. Giây tiếp theo, ***g ngực hắn cảm giác được một trận đau đớn kịch liệt — hắn bị ấn chặt lên thành xe, người chế phục không ngừng dùng lực, Aite cũng thấy hô hấp không ngừng chậm lại.
“Hỏi lần cuối, ai phái ngươi tới.”
“Lười Biếng.” Đối phương hơi thả lỏng làm hắn có thể gào lên: “Lười Biếng, còn không mau tới cứu mạng!”
Nam tử tóc vàng ngậm kẹo que, cảm nhận được một ánh mắt sắc bén tập trung lên người mình.
“Đồng bọn?”
Nam tử tóc vàng biểu tình ngốc nghếch đáng yêu, quai hàm mũm mỉm, đặc biệt vô tội lắc đầu.
“Không cẩn thận đi ngang qua thôi.”
“Phắc!” Aite nhịn không được mắng.
“Vậy thì…” Tầm mắt Khấu Quý Dược một lần nữa tập trung lên người Aite: “Cơ hội đã cho, nếu ngươi không muốn nói thì không cần thiết phải nói nữa.”
“Thú nhồi bông?” Aite nhìn vào bên trong xe, đột nhiên mạc danh kỳ diệu nói. Vì quá kinh ngạc, thân thể hơi thả lỏng: “Đây là… Khấu Thu mua?”
Trước đó hắn có theo dõi Khấu Thu, đối phương có mua một loại thú nhồi bông ở trung tâm thương mại. Dù chỉ là món đồ chơi thú bông thông thường, nhưng lại là hàng nhập khẩu từ Đức, trên thị trường chỉ có mười con.
Khấu Thu mua một lần năm con. Hắn còn nhớ năm con đó đều là con này.
Thú bông mũm mĩm an tĩnh ngồi trên ghế trước, nhu thuận đáng yêu.
Aite ớn lạnh. Biến thái nơi nào tới mà ôm thú bông cho là bảo bối, lại còn thắt dây an toàn cho nó nữa chứ.
Nghe thấy tên Khấu Thu, Khấu Quý Dược thả lỏng tay. Aite bị áp vào thành xe hồi lâu, chân nhũn ra.
“Biết Khấu Thu?”
Aite không trực tiếp thừa nhận, chỉ hỏi: “Chẳng lẽ anh biết?”
Khấu Quý Dược lạnh lùng nói, giọng nói mang theo tính chân thật đáng tin: “Ta là cha nó.”
Aite ngẩn ra, sau đó vẫy vẫy tay: “Đùa kiểu gì vậy, hai người giống nhau chỗ nào chứ.”
Nói xong, còn cười ha ha vài tiếng, hoàn toàn không chú ý tới người nào đó. Hắn vừa dứt lời, trên người Khấu Quý Dược liền tản mát ra khí lạnh làm Lười Biếng lặng lẽ tránh sau cột điện gần đó.
Đáng tiếc Aite còn đang đắm chìm trong nụ cười không thể tự kềm chế, hắn nhìn Khấu Quý Dược: “Đôi mày này, mắt này, mũi này, còn đôi môi nữa… rõ ràng là từ hai cái khuôn đúc ra chứ đâu.”
Nói tới đây, hắn thành công tự mình pha trò, cười ha ha không ngừng.
Hai tay Lười Biếng ôm lấy cột điện, thân mình giống như bị sâu lông bò lên run rẩy a run rẩy, trán nhỏ mồ hôi lạnh — Đừng có nói nữa, không thấy người kia đã sắp hắc hóa hay sao?
“Á — “
Tiếng xương cốt thanh thúy truyền đến.
Lười Biếng dựng thẳng cổ áo lên che lỗ tai, sau đó che mắt, không dám nhìn thảm trạng phía trước.
Chờ đến khi thế giới lần thứ hai khôi phục bình tĩnh, hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy chính là đôi giày da cao cấp đạp lên mặt Aite bước qua.
Cho đến khi xe đi xa mấy trăm mét, hắn mới dám đi ra đến bên cạnh Aite, cẩn thận nói: “Ngươi không sao chứ?”
“Tay trái gãy xương, cổ tay phải trật khớp, gân chân cũng sưng lên, mặt thì bị đạp.”
Lười Biếng an ủi hắn: “Cho qua đi, còn có đường mà.”
Aite ngồi phịch xuống, hai mắt vô thần: “Mặt phẳng lỳ thì còn đường cứu chắc?”
Lười Biếng suy tư trong chốc lát: “Chờ Khấu Thu sau này trở thành bác sĩ thẩm mỹ, ngươi có thể bảo hắn nâng xương gò má của ngươi lên. Nếu không được nữa thì ta bỏ tiền cho ngươi làm gò má nhân tạo.”
_________________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.